XtGem Forum catalog
Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212702

Bình chọn: 9.00/10/1270 lượt.

ng lại, vậy chơi đến đây thế nào?”.

Sòng bạc Trường Thịnh là sản nghiệp của Kỳ Vương, hai ba trăm lượng vào ra thì ông ta có thể bù được, chứ một ván mà đã thua một nghìn lượng thì không thể tránh được bị phạt nặng, phải nghĩ ra cách để lấy số bạc này về. Suy nghĩ của Lục Gia chuyển biến rất nhanh, ông ta thấy Hạ Ngọc Cẩn như sắp muốn đi, vội vàng bước tới ngăn lại, cười cười nói: “Làm gì có chuyện đến sòng bạc chơi một ván rồi đi chứ? Như thế chẳng phải là chúng tôi kinh doanh không tốt, tiếp đón khách không chu đáo sao? Quận Vương nhất định phải chơi vài ván nữa”.

Hạ Ngọc Cẩn cười hì hì hỏi: “Ông thực sự muốn giữ tôi ở lại chơi?”.

Lục Gia không ngừng cười: “Tất nhiên ạ, Quận Vương đại giá tới chơi, thật vinh dự cho chúng tôi ạ”.

Hạ Ngọc Cẩn “do dự” khá lâu, rồi quả quyết nói: “Thôi được, bản vương hôm nay vận may đến, cũng không sợ bị chửi rủa. Thấy sòng bạc này của ngươi cũng hấp dẫn, vậy ở lại chơi vài ván nữa!”.

Lục Gia vội vàng gọi người bê trà đưa nước lên, rồi lại âm thầm dặn dò cho đổi người là Hà Quan hại nhất trong phường, đích thân ngồi bên cạnh quan sát.

Hạ Ngọc Cẩn cúi đầu xuống, trong tay thong thả cầm vài tờ ngân phiếu có số tiền lớn, đợi sau khi đổ xúc xắc ra, tiện tay đẩy tờ ngân phiếu hai nghìn lượng vào chỗ “Đại”.

Nghĩ một lúc dường như thấy không đủ, liền lấy trong người ra tờ ngân phiếu hơn hai trăm hai mươi lượng nữa cũng cho lên luôn.

Hà Quan bắt đầu run rẩy.

Lục Gia thấy tình hình, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi: “Quận Vương… lần… lần này chơi quá lớn phải không ạ?”.

Hạ Ngọc Cẩn điềm nhiên trả lời: “Không sợ không sợ, bản vương lại thích kích thích, toàn bộ tiền đều một lần cược hết. Cược đến nỗi càng kích thích càng tốt. Này! Hà Quan nhà ngươi chần chần chừ chừ không chịu mở ra, chắc không định giở trò đấy hả?”.

Những người chơi bạc khác thấy trận này rất hấp dẫn, đều tập trung lại. Bọn họ đều là những người chơi quen rồi, lúc này đồng tâm hiệp lực, chằm chằm nhìn vào tay của Hà Quan, cùng nhau hò hét phải mở chén ra.

Hà Quan bị ép không còn cách nào khác, phải mở chén ra, bên trong là một con năm, một con sáu, một con ba, tổng cộng mười bốn điểm, chính là một con đại.

Mọi người vui mừng vỗ tay.

Lục Gia hai mắt tối sầm, suýt tí nữa thì ngất đi.

Hạ Ngọc Cẩn thu ngân phiếu lại, cao hứng hò hét: “Tiếp tục”.

Lục Gia nghiến răng ken két nói: “Tiếp tục!” sau đó lườm Hà Quan một cái, bảo hắn ta lui ra, sau đó đích thân tham trận.

Ông ta không tin vận may của tên nhãi này lại lớn đến thế!

Ván thứ nhất, tam lục mười tám điểm, báo tử thông sát.

Hạ Ngọc Cẩn không cược.

Ván thứ hai, tam tứ mười hai điểm, báo tử thông sát.

Ván thứ ba, tam tam chín điểm, báo tử thông sát.

Hạ Ngọc Cẩn vẫn không cược.

Ván thứ tư, Lục Gia không đỡ được, không dám lại lắc báo tử nữa, liền mở ra hai con ba, một con năm, tổng cộng mười một điểm, đại.

Hạ Ngọc Cẩn chần chừ không động đậy, để ông ta hơi thở phào một hơi, đang định mở chén, Hạ Ngọc Cẩn gọi một tiếng “khoan đã”, rồi nhanh chóng đẩy hơn bốn nghìn năm trăm lượng bạc vào xếp đống trên chỗ Đại.

Chín nghìn lượng bạc, thu lợi ba tháng của sòng bạc.

“Thật may mắn, thật may mắn”. Hạ Ngọc Cẩn đếm số ngân phiếu, cười ngoác miệng: “Đêm qua thần tiên báo mộng, nói hôm nay ta sẽ có số thắng bạc, xem ra đúng thật”.

Lục Gia biết là mình đã gặp rắc rối lớn, kỹ năng đánh bạc của Quận Vương rất xuất chúng, sợ là cậu ta có chiêu cao gì mà không ai biết. Biết bản thân hôm nay không đánh thắng được, mặt xám lại, tạ lễ xin lỗi, mời cậu ta về.

Hạ Ngọc Cẩn thu ngân phiếu lại, lạnh lùng nói: “Ngươi giữ bản vương ở lại chơi, thì phải cùng bản vương chơi đến cùng! Tiếp tục chơi!”.

Lục Gia tức đến nỗi toàn thân run lên, cứng giọng nói: “Sòng bạc Trường Thịnh hôm nay hết tiền, không chơi nữa!”.

Hạ Ngọc Cẩn điềm nhiên nói: “Không có tiền thì viết giấy đi, bán con bán cháu thì cũng có thể trả được”.

Lục Gia tức giận nói: “Ta không có tiền ngươi còn bắt ta chơi?!”.

Hạ Ngọc Cẩn bắt chéo chân, nụ cười trở nên thâm độc xảo trá: “Ông đây hôm nay tới đây để bắt chơi đấy!”.

Chương 18: Chồng Tung Vợ Hứng

Sòng bạc thường nuôi khoảng chục tên chuyên phục vụ việc đánh đấm, phụ trách lôi những tên làm loạn ra một góc khuất để tiến hành “dạy dỗ”.

Lục Gia nghĩ thế nào cũng không ra bản thân đã đắc tội với tên tiểu tử này lúc nào, lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta luôn luôn vênh vênh tự đắc chỉ thiếu mỗi gọi người ra băm cậu ta thành trăm mảnh, ném xuống sông cho cá sấu ăn.

Hạ Ngọc Cẩn phát hiện ra sát khí của ông ta, ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Sao? Ông định đánh ta à?”.

Lục Gia dùng sức lực của toàn thân mới gằn ra được hai tiếng: “Không dám”.

“Chỉ là một dân thường, nhìn ngươi cũng chả dám đánh bản vương, muốn lấy dưới đánh trên, khéo cả nhà bị chu di không chừng?”. Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục vui vẻ đếm tiền, còn gọi người đi đổi vài tờ ngân phiếu trị giá nhỏ ra bạc lẻ, chia cho mọi người trong phường. “Nào, cho mọi người vui vẻ một chút”.

Lục Gia nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của những người hầu hạ ông ta, cảm thấy sự phẫn nộ trong lòng mình giống như một m