
Vạn dặm tìm chồng
Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327974
Bình chọn: 7.00/10/797 lượt.
chàng cũng chẳng rõ lắm. Chàng thở dài, dùng ngón tay chọc vào cái đầu quả dưa của Tô Tiểu Bồi một cái. Hiện giờ trong giang hồ có chuyện rắc rối, chàng không thể không đi được, càng nghĩ lại càng thấy lo lắng.
Tô Tiểu Bồi ôm đầu, lẩm bẩm: “Tráng sĩ có tâm sự sao?”
Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ một lúc, sau đó thành thật nói: “Trong giang hồ có một vụ án mạng, hung khí bị nghi ngờ là Cửu Linh Trảm do sư môn của ta đúc ra, nhưng hung thủ bị cáo buộc lại nói sự việc này không phải do ông ta làm, có người đến tìm ta, bảo ta đi xem vết thương để xác nhận hung khí.” Chàng ngừng lại, nhìn sang Tô Tiểu Bồi, thấy rõ biểu cảm mất mát của cô, thầm thở dài. “Cô nương, ta có việc, bắt buộc phải đi rồi.”
Tô Tiểu Bồi rất buồn.
Từ trước tới nay, cô đã không ít lần trải qua ly biệt. Tuy sớm đã chuẩn bị tâm lý chia tay Nhiễm Phi Trạch, nhưng việc này vẫn khiến cô vô cùng khó chịu. Cô mua một con gà quay và một vò rượu, bảo Bạch Ngọc Lang mang đến cho Nhiễm Phi Trạch, coi như quà tiễn biệt. Cô không muốn đích thân mang đến, vì vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì với chàng, thực ra cô muốn trốn tránh chuyện này.
Nhưng Bạch Ngọc Lang lại thấy như thế rất tốt, còn khen Tô Tiểu Bồi càng ngày càng hiểu lễ nghĩ, cuối cùng cũng biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân. Tô Tiểu Bồi tâm trạng vốn đã không tốt, liền phớt lờ cậu ta.
Bạch Ngọc Lang cầm rượu và gà đến khách điếm tìm Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy quà, cười, nói: “Tô cô nương thực có lòng.”
“Ý, Nhiễm thúc làm sao biết được là tỷ ấy mua?”
Nhiễm Phi Trạch cười, không đáp.
Vấn đề này không khó trả lời, vì sao Nhiễm thúc lại làm ra vẻ thần bí thế nhỉ? Bạch Ngọc Lang gãi đầu.
Vừa quay người, nhìn thấy tay nải của Nhiễm Phi Trạch, cậu ta liền hỏi: “Nhiễm thúc dự định khi nào lên đường?” Chẳng phải nói có chuyện gấp cần làm sao, hình như không thấy chàng lo liệu khởi hành.
“Ừm, sắp rồi.” Nhiễm Phi Trạch thuận theo ánh mắt của cậu ta, nhìn về phía tay nải của mình.
“Nhiễm thúc nếu có khó khăn, thì cứ nói với cháu.” Bạch Ngọc Lang cảm thấy Nhiễm Phi Trạch trì hoãn chưa đi là có vấn đề khó giải quyết.
“Ừm, khó khăn à…” Nhiễm Phi Trạch lẩm bẩm một mình, ánh mắt chuyển xuống con gà quay trên bàn.
“Có phải là Nhiễm thúc không đủ lộ phí không?” Bạch Ngọc Lang hoài nghi nhất điều này, cậu ta còn chuẩn bị cả bạc rồi, nhưng người ta lại chẳng mở miệng hỏi mượn.
Nhiễm Phi Trạch cười, sau đó lắc đầu.
“Nhiễm thúc lo lắng cho đại tỷ?” Bạch Ngọc Lang cảm thấy lý do này là khó tin nhất. Theo như cậu ta thấy, con người đại tỷ này, vừa mặt dày vừa cố chấp. Cậu ta chưa từng thấy sư gia nào không biết viết công văn, chưa từng thấy sư gia nào không biết đọc tư liệu vụ án, nữ tử biết chữ đúng là hiếm có, nhưng chưa từng thấy ai viết chữ xấu như vậy… những giai thoại về Tô Tiểu Bồi đã lan truyền khắp nha môn, nếu là người khác, sớm đã xấu hổ chết đi rồi, ngược lại đại tỷ vẫn ung dung tự tại.
Chưa hết. Cậu ta chưa từng gặp nữ tử nào lớn tuổi thế này mà vẫn chưa gả chồng, chưa từng gặp qua nữ tử nào có mái tóc ngắn và xấu như vậy, chưa từng gặp qua nữ tử nào mặc y phục nữ thì xấu xí, mặc y phục nam thì cổ quái như vậy… những lời này không phải đại tỷ không nghe thấy, đổi lại là người khác, chắc đều ấm ức buồn bã đến chết, vậy mà khi bị phát hiện, người nói xấu thì vô cùng ngượng ngập, còn đại tỷ thì lại rất bình tĩnh gật đầu. Nha dịch bị bắt quả tang nói xấu tại trận đó còn nói với mọi người, khi đó cậu ta thật sự tưởng rằng Tô sư gia sẽ đi đến vỗ vào vai của cậu ta mà nói: “Tiểu tử, cậu nói rất đúng.” Cậu ta bắt chước khẩu âm cổ quái của Tô Tiểu Bồi khiến mọi người phá lên cười.
Bạch Ngọc Lang nghiêm túc nói với Nhiễm Phi Trạch, nữ tử như Tô đại tỷ này, thật sự không cần lo lắng. Chuyện cậu ta cảm thấy có thể khiến người khác thẹn chết, sợ chết, Tô đại tỷ vẫn có thể dửng dưng chấp nhận.
Cho nên, so với việc lo lắng cho Tô đại tỷ, thà Nhiễm thúc lo lắng về chuyện lộ phí còn thiết thực hơn.
Nhiễm Phi Trạch bụm miệng cười, vỗ vào vai Bạch Ngọc Lang, nói: “Tiểu tử, nói rất đúng.” Chàng cũng bắt chước khẩu âm của Tô Tiểu Bồi, thật sự là mười phần thì giống cả mười. Bạch Ngọc Lang muốn cười, nhưng liếc thấy biểu cảm của Nhiễm Phi Trạch, không biết vì sao lại không cười nổi.
Không biết có phải do lời nói của Bạch Ngọc Lang thực sự có tác dụng hay không, Nhiễm Phi Trạch đã nhanh chóng định ngày lên đường, chính là ngày mai.
Tô Tiểu Bồi nghe được tin này, trong lòng càng bức bối hoang mang hơn, cứ đứng ngồi không yên. Cô cảm thấy có lẽ nên mua chút lễ vật làm quà chia tay Nhiễm Phi Trạch. Gà quay rượu thơm kia, hình như chưa thể hiện đủ thành ý. Cô ra phố đi dạo, đi mãi, đi hết những chỗ mà Nhiễm Phi Trạch từng dẫn cô đi. Sau đó cô nhìn thấy trên phố có dựng cổng chào ghi tên đường, đột nhiên nhớ lại, khi xem tư liệu các vụ án cũ, cũng thấy trong phố này có mấy cửa tiệm rèn sắt đúc đồ. Tô Tiểu Bồi chưa từng nhìn thấy tiệm rèn sắt, đột nhiên muốn biết nó trông như thế nào.
Chẳng phải Nhiễm Phi Trạch nói sẽ thu nhận đồ đệ mở tiệm rèn sắt đó sao. Sau khi chàng đi, nhỡ