
m vua vô cùng cô độc rồi.
Vân Ca hì hì cười, gật gật đầu, “Ừ, tỷ biết rồi! Ở trước mặt người khác, tỷ sẽ để ý. Tiểu Muội, cám ơn muội!”
Không biết Vân Ca này là ngốc thật, hay là giả vờ hồ đồ, Tiểu Muội chỉ cảm thấy có phần bực bội, xoay người bước đi, “Buổi tối hôm qua ta nghỉ ngơi không tốt, muốn trở về ngủ thêm chút nữa, lần sau lại đi chơi cùng với tỷ tỷ.”
Khi Vân Ca trở lại Tuyên Thất Điện, Lưu Phất Lăng vừa thấy sắc mặt nàng là biết Tiểu Muội khước từ, “Không có vấn đề gì, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Nếu Hoắc Quang hành động rất nhanh, Vân Ca thật sự không nghĩ ra là có thể có chủ ý gì hay để ngăn cản Hoắc Quang, nhưng không đành lòng làm Lưu Phất Lăng buồn lòng, chỉ có thể cười gật đầu. Lưu Phất Lăng cầm tay nàng, “Nàng có biết ban đêm khi nào thì tối nhất không?”
“Là lúc nào nhỉ? Canh ba? Hay nửa đêm?”
Lưu Phất Lăng lắc đầu, “Đều không phải, một khắc trước bình minh là lúc tối nhất.”
Vân Ca nắm chặt bàn tay Lưu Phất Lăng, thành tâm bật cười, “Ừ.”
Xương Ấp vương tiến kinh, hoàng thượng tự mình xuất cung nghênh đón, chờ đợi suốt mấy canh giờ, cũng không mảy may trách móc, lại đặc biệt ban ân cho Xương Ấp vương tới ở Chiêu Dương Điện, thánh ân không giống bình thường. Hoạn quan, cung nữ trông coi, phục vụ trong Chiêu Dương Điện hiển nhiên là không dám khinh mạn, người người đều dùng hết khí lực tận tâm hầu hạ. Bọn họ do từ khi tiến cung đã bắt đầu phải trông coi Chiêu Dương Điện không có người ở này, ở chỗ giàu có nhất thiên hạ thế này, nơi này lại không chút quan hệ nào cùng “phú quý”, thật vất vả ông trời mới cho một cơ hội, tất cả đều trông mong có thể nắm bắt lấy cơ hội này, ra khỏi Chiêu Dương Điện. Ngay cả đối với hai thị nữ bên người Xương Ấp vương, bọn họ cũng mở miệng gọi “Tỷ tỷ”, ngậm miệng gọi “Tỷ tỷ”, kính trọng như chủ nhân. Nhưng mà, trong hai thị nữ đó thì một người lạnh lùng, bất luận bọn họ nịnh bợ như thế nào, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không thể hiện, người kia thì ngược lại, luôn tươi cười ngọt ngào, hiền lành dễ thân, nhưng lại là một người câm, bất luận bọn họ nói cái gì, đều chỉ một mực tươi cười. Mọi người tâm lực đều muốn đem ra mà dùng hết, lại không có chỗ sử dụng, chỉ có thể dần dần trở nên giảm bớt.
Khi Lưu Phất Lăng và Vân Ca đến Chiêu Dương Điện, mặt trời đã lên cao bằng ba con sào, Lưu Hạ vẫn ngủ say chưa dậy. Tứ Nguyệt và Hồng Y đang ngồi nhàn hạ ở hành lang, cả hai thấy Vân Ca đều sửng sốt, Vân Ca nhìn thấy các nàng cũng ngạc nhiên mừng rỡ, “Nếu biết là hai người tới, ta nên sớm đến tìm hai người đi chơi.”
Tứ Nguyệt, Hồng Y chỉ cười cười, trước thỉnh an Lưu Phất Lăng, “Bệ hạ vạn tuế, Vương gia không biết bệ hạ tới đây, còn đang nghỉ ngơi, bây giờ nô tỳ đi gọi Vương gia.”
Hồng Y xoay người đi vào tẩm điện*, Tứ Nguyệt cung thỉnh Lưu Phất Lăng đi vào chính điện. Trong Chiêu Dương Điện, hoa cỏ sinh trưởng vô cùng tươi tốt, trên mấy bụi hoa có hoa nở vào mùa xuân, hoa nở vô cùng đẹp, màu vàng nhàn nhạt, đón gió lung lay, một gốc cây hạnh hoa cũng e lệ mà lộ ra những nụ hoa tỏa hương thơm ngát. Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca đã tiến đến phía trước ngắm nhìn, bèn quay sang Tứ Nguyệt khoát tay áo, “Ở tại bên ngoài này đi!”
*Tẩm điện: phòng ngủ trong điện.
Thái giám nghe vậy vội trải ra thảm bằng lông chim tước, trải chiếu trúc Tương Phi* ra, nhóm lửa trong kim thú lô**, sắp xếp tọa tháp. Sau khi bố trí ổn thỏa mọi thứ, bọn họ lặng lẽ lui xuống.
*Trúc Tương Phi: Tương truyền vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô băng hà, hai bà vợ vua Thuấn thương chồng khóc than, nước mắt rơi trên những trúc mọc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang khiến cho những cây trúc này có đốm trắng trên thân cây, vì thế người đời sau gọi cây là trúc Tương Phi.
**Lô nghĩa là lò, kim thú lô chắc là một loại lò hương hoặc lò than thời cổ nào đó, tớ không tìm được thông tin, có vẻ như là một loại lò được đúc bằng kim loại theo hình một loại thú nào đó.
Lưu Phất Lăng ngồi chờ, sau thời gian uống cạn một tuần trà, Lưu Hạ vẫn chưa đi ra. Lưu Phất Lăng không lộ vẻ không vui, phẩm trà, thưởng hoa, yên lặng chờ. Vân Ca đi lòng vòng quanh bồn hoa mấy lần, cũng trở nên mất kiên nhẫn, chạy đến phía trước cửa sổ gõ vào song cửa. Hồng Y đẩy cửa sổ ra, cười gõ một cái lên tay Vân Ca, bất đắc dĩ chỉ chỉ vào trên giường. Hóa ra Lưu Hạ vẫn còn ở trên giường, nghe được tiếng động, bất mãn than thở vài tiếng, trở mình, lấy chăn bịt kín lỗ tai tiếp tục ngủ. Vân Ca nhìn Lưu Phất Lăng trưng cầu ý kiến, Lưu Phất Lăng khe khẽ lắc đầu, ý bảo nàng đợi một chút, đừng sốt ruột, đợi thêm một lát nữa. Vân Ca nhíu nhíu mày, thuận tay cầm bình nước để tưới hoa phía dưới cửa sổ, hất qua song cửa sổ vào người Đại công tử.
Hồng Y che miệng, Tứ Nguyệt trừng mắt, Đại công tử hét lên một tiếng thảm thiết, thoáng cái đã xốc chăn lên nhảy vọt xuống đất, nổi giận đùng đùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, Vân Ca cũng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn lại hắn. Lưu Hạ nhìn thấy Vân Ca, ngây người một lát, kiềm chế tức giận, ngoắc tay bảo Hồng Y đi lấy quần áo cho hắn. Hắn rửa mặt qua quýt một cái, tùy ý khoác thêm ngoại bào, lập tức ra