
h làm bị đắng muốn chết, không biết có người tin hay không?
Khi ăn cơm tối, Mạnh Giác nhận được tin tức Hồng Y âm thầm truyền lại, Vân Ca muốn gặp hắn. Cho là có việc gì gấp, vội vàng tới gặp Vân Ca, nhưng lại nhìn thấy Vân Ca cười hì hì bưng một cái bát cho hắn, bên trong đen xì xì một khối, căn bản không nhìn ra là cái gì.
“Đây là đồ ăn hôm nay muội mới vừa làm xong, huynh nếm thử một chút.”
Mạnh Giác dở khóc dở cười, ở chỗ Hoắc Quang, Yến vương, Quảng Lăng vương cáo lui trước, không phải chuyện nói đi là đi được, món ăn trong tiệc tối cũng coi như món gì cũng có, huống chi ăn so với việc khác, thật sự là việc nhỏ tới không thể nhỏ hơn, Vân Ca lại một bộ dáng vô cùng trịnh trọng.
Nhưng nhìn thấy Vân Ca vẻ mặt trông mong, vài phần bất đắc dĩ của hắn tất cả đều tiêu tan, cười tiếp nhận bát, cúi đầu bắt đầu ăn. Thực là đã cho Vân Ca một chút thể diện, thời gian cũng không nhiều, một bát lớn đã nhìn thấy đáy, khi ngẩng đầu, lại nhìn Vân Ca nghiêng đầu, trong mắt hình như có nước.
“Vân Ca?”
Vân Ca cười quay đầu: “Như thế nào? Hương vị như thế nào?”
Xem ra là nhất thời hoa mắt, Mạnh Giác cười lắc đầu: “Không có gì. Chỉ cần muội làm bất cứ cái gì, ta đều thích ăn. Ta phải trở lại. Chân muội cử động chưa tiện, có thời gian nên nghỉ ngơi nhiều, tuy rằng thích nấu ăn, nhưng cũng đừng cố đi nấu ăn.”
Mạnh Giác nói xong, vội vàng rời đi. Vân Ca ngồi trên xe lăn ngẩn người.
Buổi tối, Vân Ca nằm trên giường hỏi Hứa Bình Quân: “Hứa tỷ tỷ, nếu có một ngày, muội đang nói là nếu, tỷ ăn bất cứ đồ ăn gì cũng đều không có hương vị, sẽ có cảm giác thế nào?”
Hứa Bình Quân nghĩ một lát nói: “Sẽ thực thảm! Đối với tỷ mà nói, sau một ngày vất vả, ăn bữa cơm thơm phức là một chuyện thực hạnh phúc. Vân Ca, muội không phải đã nói sao? Thức ăn tựa như nhân sinh, hết thảy từ ngữ hình dung nhân sinh cũng có thể dùng để hình dung thức ăn, chua ngọt đắng cay, thức ăn là thứ duy nhất có thể cho người ta trực tiếp cảm thụ tất cả những tư vị này, không thể tưởng tượng không có vị chua ngọt đắng cay của thức ăn, như vậy ngọt rốt cuộc sẽ như thế nào? Đắng là hương vị như thế nào? Tựa như, tựa như. . .”
“Tựa như người mù, không biết trời xanh đến tột cùng xanh như thế nào, không biết mây trắng là trắng như thế nào, cũng vĩnh viễn sẽ không hiểu được cầu vồng đẹp đẽ như thế nào, đỏ vàng cam xanh, cùng lắm chỉ là một đám ký tự không có ý nghĩa gì.”
Trong tiếng nói chuyện, Hứa Bình Quân đã ngủ, Vân Ca còn đang trằn trọc, trong đầu lặp lại suy nghĩ về thực đơn có thể kích thích vị giác.
Bầu trời đêm trong núi và bầu trời đêm trong thành Trường An không giống nhau. Bởi vì ban đêm vạn vật chìm trong bóng tối, bầu trời phát sáng hiện rõ, xanh lam, xanh sẫm, xanh đen, y theo màu mây, mức độ mỗi chỗ đều không đồng nhất mà đan xen lẫn nhau.
Lưu Phất Lăng nghiêng người dựa vào lan can, cầm một bầu rượu, uống rượu thưởng trăng. Nghe được tiếng bước chân, đầu chưa quay về, trực tiếp hỏi: “Có tin tức gì sao?”
“Nô tài vô năng, vẫn chưa có. Nô tài đã âm thầm phái người dò hỏi qua các hộ gia đình trong núi và người tuần núi, nhưng vẫn không tìm được người hát. Hiện giờ nô tài đang phái người tra tìm những người ở Cam Tuyền Cung, hoàng thượng yên tâm, chỉ cần người hát còn ở Cam Tuyền Cung, nô tài nhất định có thể tìm được nàng.”
Vu An dừng lại cách vài bước, nhìn thấy bầu rượu trong tay Lưu Phất Lăng, lắp bắp kinh hãi. Bởi vì hoàn cảnh hiểm ác, nhất cử nhất động của hoàng thượng đều có vô số con mắt nhìn chằm chằm vào, cho nên hoàng thượng kiềm chế bản thân hết sức chặt chẽ, gần như không uống rượu.
Lưu Phất Lăng xoay người đưa bầu rượu cho Vu An: “Đem đi đi!”
“Hôm nay Hoắc đại nhân đang thay mặt hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi ba vị Vương gia, nếu hoàng thượng muốn say một lần, nô tài có thể ở bên ngoài trông chừng.”
Lưu Phất Lăng nhìn Vu An mỉm cười, ý cười còn chưa hiện lên trong mắt, đã bị tiêu tan.
Vu An không dám nói thêm nữa, cầm lấy bầu rượu: “Hoàng thượng, bữa tối còn chưa dùng qua, không biết hoàng thượng muốn dùng món gì?”
Lưu Phất Lăng thản nhiên nói: “Hiện tại ta không đói bụng, không cần truyền.”
“Nghe công chúa nói, Trúc công tử lần trước đã làm đồ ăn cho hoàng thượng đang ở đây, hay là lệnh cho hắn lại làm đồ ăn theo thứ tự như vậy cho hoàng thượng? Hoàng thượng không phải thích ăn cá nhất sao? Vừa lúc có thể thưởng thức một chút tay nghề Trúc công tử.”
Lưu Phất Lăng nhíu mày: “A tỷ đã ở trong tiệc tối sao?”
“Vâng.”
Bởi vì hắn thân thiết với A tỷ, làm cho bọn họ cố ý coi A tỷ như vũ khí có thể lợi dụng. Lợi dụng A tỷ tìm hiểu hành tung của hắn, lợi dụng A tỷ hiểu rõ hỉ giận của hắn, lợi dụng A tỷ thăm dò phản ứng của hắn.
Một màn vào buổi sáng hôm nay thật là một trò khôi hài, không phải lại là đám người kia đang lợi dụng A tỷ đến điều tra nguyên nhân hành vi quái dị của hắn sao?
Bản thân A tỷ bị đám sài lang vây quanh, còn không tự hiểu, hết lần này tới lần khác đều dùng tâm ý cho những chuyện được nhờ vả, không phải chuyện của mình. Lưu Phất Lăng đứng dậy bước đi thong thả vài bước, cao giọng, mặt lạnh lùng hỏi: “Vu An,