XtGem Forum catalog
Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325062

Bình chọn: 9.00/10/506 lượt.

ng nó cũng hiểu, anh chẳng thể nào đưa nó về nhà cũ của nó. Anh dừng xe trước cửa một trung tâm mua sắm lớn. Mở cửa, bước ra, anh không quên ngoái lại nói với giọng ẩn chứa sự đe dọa:

-Với bộ dạng đó, em đừng nghĩ tới việc bước ra ngoài nếu không muốn mất hết thể diện.

Nó vội rụt người lại, cố kéo chiếc áo khoác xuống như thể chỉ cần như thể thì chiếc áo sẽ dài ra để tạo thành một chiếc áo choàng khổng lồ che phủ cơ thể nó như truyện cổ tích. Một điều viển vông!

Khoảng gần mười phút sau, anh quay lại với một túi quần áo đắt tiền trên tay. Quăng cho nó, anh lại ngồi vào ghế, nói mà không thèm liếc nhìn một cái:

-Ra hàng ghế sau mặc đồ vào .

Nó chậm chạp làm theo lại anh. Anh lực cho nó chiếc váy xòe màu trắng khá đơn giản nhưng lại có giá hét tận trời. Anh thong thả rút trong hộc đựng đồ thuốc lá, châm lửa. Nó mặc đồ xong thì ngồi yên, không biết nên làm gì nữa. Nó sợ nếu làm gì sai anh sẽ giận. Anh liếc nhìn nó rồi nói:

-Về lại chỗ cũ ngồi.

Âm sắc trong giọng anh thật đáng sợ khiến nó làm theo ngay. Nó cài lại dây an toàn rồi thở dài.

-Anh lại hút thuốc ư? Em đã nghĩ anh bỏ rồi chứ?- Nó nhướn mày nhưng rồi nó hiểu, giờ đây nó không có quyền chỉ trích anh.

Anh nhìn nó rồi lẳng lặng vứt thuốc ra ngoài cửa xe mặc cho đó có là một việc làm không đẹp và xứng với người lịch lãm như anh.

Anh lái xe đi. Lần này chậm hơn và anh cũng không còn mất bình tĩnh như ban nãy. Mắt anh chỉ nhìn về phía trước nhưng nó giống như anh đang nhìn một khoảng không vô định. Chỉ thế thôi nhưng đủ khiến nó bần thần và thấy run sợ.

Anh đột ngột dừng xe trước một bãi hoang phế nhưng lại rất quen thuộc. Nó đừng hình, toàn thân run bắn lên. Chưa bao giờ nó lại sợ như thế, cảm giác này còn khủng khiếp hơn những lần anh giận nữa. Nó biết đây là đâu. Là nơi nó hiểu rõ nhất- cô nhi viên, không, phải là phần còn sót lại của cô nhi viện Phong Linh ngày đó.

Anh mở cửa, kéo nó ra. Nó cự tuyệt, cố vùng vẫy nhưng nó không chống lại nỗi sức của anh. Anh ấn nó quỳ thụp xuống đất, ở vị trí nó có thể nhìn thấy toàn cảnh mớ hoang tàn đó. Nó siết chặt tay lại thành nắm đấm, răng cắn chặt môi khiến một vệt máu nhỏ túa ra. Nó khóc. Trong tâm trí nó hiện lên hình ảnh nó đã từng tưởng tượng ra mỗi đêm cùng với sự dằn vặt khôn nguôi. Lửa. Hơi nóng. Tiếng la hét hoảng loạng. Những đứa trẻ mang bộ mặt sợ hãi chạy ra từ ngọn lửa đang uốn mình nhảy múa vũ điệu chết chóc của riêng nó. Đứng giữa ngọn lửa, một người phụ nữ luôn mỉm cười hiền lành lại đang gào thét, nhìn ra ngoài với ánh mắt cầu cứu dù đã quá trễ. Người nó lạnh quá! Cái lạnh gai người chạy dọc sống lưng khiến nó nổi cả gai ốc, mặt trắng bệch. Nó không muốn nghĩ tới nhưng sao nơi đây khiến nó muốn xua đi cũng không xua đi được. Ai đó, làm ơn ai đó giúp nó xua đi cái lạnh này đi! Làm ơn!

-Đừng sợ.- Anh từ phía sau thì thào bên tai, một tay ôm lấy vòng eo, một tay nâng cằm nó lên cao, để mắt nó không hướng về nơi đổ nát kia nữa mà là bầu trời xanh trong thoáng gợn mây trắng bồng bềnh trôi. Ấm áp. Một cảm giác thật dễ chịu, thật êm dịu lan tỏa trong nó. Cái lạnh không còn, hình ảnh kia cũng mất. Nhưng nó sợ, nó sợ trí tưởng tượng của mình lại một lần nữa đưa nó tới với ác mộng ban ngày đó.- Anh đây.- Nó bấu víu vào cánh tay anh dùng để nâng cằm nó, thở dốc. Nó không muốn khoảng khắc yên bình này biến mất. Chỉ có anh, chỉ có anh là giúp được nó khi nó rơi vào hố sâu tăm tối.

Nó bật lên tiếng khóc.

-Về với anh…- Tiếng anh tựa như gió thoảng nhưng đọng lại, tạo thành một vết hằn sâu trong nó.

Nó gật đầu.

*

Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó một lát nữa. Anh biết điều anh làm là hèn hạ, là xảo trá và bất công với nó. Anh biết khi đưa nó tới đây nó sẽ ra sao và anh cũng biết chỉ anh mới cứu được nó khi đó. Anh lợi dụng điều đó để giữ nó lại. Và rồi bỗng dưng anh tự hỏi mình, anh đang làm quái gì. Anh định giữ nó bên mình suốt đời vậy sao? Anh bỗng muốn bật cười, cười thật to và giễu cợt mình. Anh không muốn! Anh yêu nó cơ mà!

Anh xoay tấm thân giờ đây đã mềm oặt trong tay anh, ôm lấy nó thật chặt để nó tạm quên đi hình ảnh sau lưng mình. Anh nói với giọng gấp gáp:

-Anh yêu em!

Nó không đáp lại, một cử động cũng không.

-Anh yêu em!- Anh lặp lại.- Anh thật sự yêu em vì em chính là em chứ không ai khác!- Anh thét trong vô vọng. Anh sợ anh sẽ mất nó vì sự ngu ngốc của mình.- Nên xin em đừng bỏ anh!- Anh suýt thì bật khóc.

Nó vẫn không động tay động chân, chỉ có môi mấp máy:

-Về đi anh, em muốn về nhà của chúng ta…- Nó vui, nó mừng, nó hân hoan xiết bao khi anh nói thế nhưng nó không đủ can đảm ôm lấy anh. Giấc mơ kia còn ám ảnh nó. Nó lo rằng khi nó ôm anh thì viện trưởng sẽ lại xuất hiện dù chỉ là trong tâm trí nó.

Anh không nhận ra điều đó. Bây giờ, anh chỉ biết rằng nó đã tha thứ cho anh. Thế là quá đủ! Anh nói:

-Ừ, về thôi, về nhà thôi.

Anh dắt nó về phía xe, nó đi theo anh, chậm rãi như con búp bê vô thức bị điều khiển dù giờ trái tim nó đã đổi khác. Nó ngoái lại nhìn mớ hoang tàn đổ nát đang minh chứng rằng trước đây, ngay tại nơi này, đã có một cô nhi viện tồn tại và chỉ trong một