
Em muốn thử lại không.
An Hạ có chút mê man không rõ Nhã Doanh liền nói.
– Tôi cho em mượn bờ vai như ngày ấy.
An Hạ mặt lại đỏ hơn một chút.Cô làm sao dám chứ.Ngày ấy vì ngủ gật nên không biết,chứ hiện tại có cho cô thêm một trăm lần dũng khí cô cũng chịu.
Nhã Doanh biết An Hạ sẽ không dám nên chỉ cười.Sau đó cô lại nghiêng đầu tựa vào vai An Hạ rồi khẽ nhắm mắt lại và nói
– Vậy để tôi mượn vai em một chút.
Sau một phút im lặng Nhã Doanh lại nói khẽ.
– Cảm giác thật yên bình.
Khoé môi An Hạ khẽ cong lên.Một nụ cười xinh đẹp lộ rõ trên khuôn mặt.Nhã Doanh cũng mỉm cười.Ngày hai người ở bên nhau có lẽ cũng gần thôi.
CHƯƠNG 10 : ĐỔ BỆNH
Mùa mưa bắt đầu kéo tới.Những cơn mưa luôn chợt đến chợt đi khiến cho mọi người không kịp đề phòng.Vậy nên Nhã Doanh đã bị cảm.
Chuẩn bị bước vào kỳ thi giữa học kỳ.Vậy là Nhã Doanh cũng nhập học được ba tháng.Trong ba tháng ấy có rất nhiều sự kiện xảy ra.Nhưng đáng chú ý nhất vẫn là mối quan hệ giữa cô và An Hạ.
Từ khi chuyện yêu đương của hai người được cô công khai thú nhận thì mọi sinh viên vẫn hay để ý tới hai người.Tuy nhiên tình cảm của cô và An Hạ vẫn chưa có một bước chuyển nào đặc biệt.Hai người vẫn thường xuyên gặp mặt nhau ở trường và lớp học thêm.Nhưng vẫn luôn có khoảng cách nhất định và sự chen ngang của Chí Cường.Điều này khiến Nhã Doanh rất không vui.
Nhã Doanh âm thầm quyết định,sau kỳ thi giữa kỳ sẽ tìm cách triệt để chiếm lấy An Hạ cho riêng mình.Để cho tên nhóc Chí Cường kia không còn là cái gai trong mắt.Nhưng là mọi việc lại không như cô nghĩ..
An Hạ dù không tỏ ra ghét bỏ cô nhưng em ấy cũng luôn giữ khoảng cách với cô.Mỗi khi cô có ý định gần gũi thân thiết hơn thì An Hạ thường lẫn tránh hoặc dùng Chí Cường là lá chắn.Đôi khi An Hạ vẫn hay cùng Chí Cường cười nói vui vẻ thân thiết khiến cho Nhã Doanh rất ghen tị.Yên Chi thì ra mặt cười nhạo Nhã Doanh.
Nhã Doanh tức giận Yên Chi phá đám mình nhưng cô không còn là một người bốc đồng nữa.Nếu như trước đây cô chắc chắn sẽ tìm cách trả đũa An Hạ,sẽ cố tình thân mật với ai khác để An Hạ đau lòng.Nhưng hiện tại Nhã Doanh không làm vậy.Cô biết An Hạ vẫn đang thử thách tình cảm của mình.Vậy nên cô phải để em ấy tin tưởng mình tuyệt đối.
Nhã Doanh vẫn luôn đào hoa như ngày đầu cô xuất hiện.Vẫn luôn có một số bạn nữ yêu thích Nhã Doanh thái quá và tìm cách giành lấy tình cảm của cô,họ luôn đi theo cô dù cho là ở đâu.Nhã Doanh không thể ngăn cấm họ nhưng cô cũng không quá thân thiết với họ.Chỉ giữ ở mức xã giao vừa phải.Không để họ mất lòng nhưng cũng không cho họ cơ hội nào tiến xa hơn.
Vốn dĩ An Hạ đã tin tưởng Nhã Doanh rồi.Cũng muốn chấm dứt vở kịch cùng Chí Cường,nhưng là cô không biết nói sao để Nhã Doanh hiểu được.Sau nhiều lần chủ động tiếp cận bị cô né tránh thì Nhã Doanh cũng không còn tái diễn chuyện đó.Chị ấy đôi khi chỉ nhìn cô từ xa và mỉm cười.Trong buổi học thêm cũng không nói chuyện nhiều.An Hạ vẫn cảm nhận được tình cảm của Nhã Doanh,nó không nhạt phai hay thay đổi.Chỉ là Nhã Doanh không thể hiện theo cách vồn vã như những ngày đầu nữa.Giờ đây chỉ là âm thầm quan tâm.
Buổi học cuối tuần của trường luôn náo nhiệt.Tuần sau là kỳ thi bắt đầu nên sinh viên các năm đều bận rộn.Đi tới đâu cũng nghe bàn luận về lịch học và lịch thi.Mọi người dường như quên đi sự hiện diện của một người vốn luôn là tâm điểm của sự chú ý.
Hôm nay Nhã Doanh không tới trường.Đây là buổi vắng mặt đầu tiên của Nhã Doanh kể từ khi bắt đầu nhập học.Và người nhận ra sự thiếu vắng ấy không ai khác chính là An Hạ.
Không học chung lớp nên An Hạ không biết Nhã Doanh nghỉ học.Cho tới khi đến giờ ăn trưa ở căngtin trường An Hạ mới biết.Đầu tiên còn tưởng Nhã Doanh đi ăn trễ,nhưng là đợi đến gần hết giờ ăn trưa vẫn không thấy bóng dáng Nhã Doanh..Lúc này An Hạ đã không thể bình tĩnh được.Cô liền kéo tay Yên Chi khẽ nói.
– Yên Chi..Tớ không thấy Nhã Doanh đi ăn trưa.Tớ lo quá.Chị ấy sẽ không có chuyện gì chứ.
Yên Chi vốn không để tâm tới Nhã Doanh,nhưng nghe An Hạ nhắc tới cô cũng nhận ra quả thật hôm nay chưa gặp qua chị ta.Nhìn nét lo lắng của An Hạ mà Yên Chi đau lòng.Cô đành nói.
– Có lẽ chị ta không muốn ăn cơm nên không đi thôi.Cậu đừng lo lắng.
An Hạ không gật đầu.Chỉ im lắng cắn môi dưới của mình.Rõ ràng là vô cùng lo lắng.Yên Chi khẽ lắc đầu rồi nói.
– Vậy chúng ta thử ghé qua lớp chị ta xem sao.Nếu không cậu sẽ không an tâm được.
An Hạ nhìn Yên Chi vài giây rồi cũng đồng ý.Quả thật nếu không thấy được Nhã Doanh thì cô không thể an tâm được.An Hạ vẫn luôn để ý quan tâm Nhã Doanh từ những chi tiết rất nhỏ.
Khi qua lớp học của Nhã Doanh thì An Hạ nhận được rất nhiều ánh mắt soi mói của mọi người.Chuyện của hai người vốn ầm ĩ cả trường rồi,không ai không biết.Vậy nên khi An Hạ qua lớp Nhã Doanh thì ai cũng đoán được cô muốn tìm ai.Hàng trăm đôi mắt nhìn vào mình,những lời bàn tán sau lưng.Có lẽ bình thường An Hạ sẽ rất ngại ngùng,nhưng lúc này cô lại không để tâm.Hướng mắt khắp lớp học vẫn không thấy bóng dáng Nhã Doanh nên An Hạ càng lo lắng.Cô vội vã lên tiếng hỏi một nữ sinh trong lớp.
– Xin hỏi.