
lắm, không còn rõ như trước kia. Có lẽ là sau khi đi học dùng nhiều đến mắt bị cận.” Giọng cô mỗi lúc mỗi nhỏ hơn, rõ ràng ngay chính bản thân cô cũng thấy lo sợ trước lý do mình đưa ra, từ nhỏ tới lớn thị lực của cô luôn rất tốt. Cô không dám nói tới việc giác mạc của mình bị tổn thương, người nhà đương nhiên cũng không biết vì sao cô lại đột nhiên không nhìn rõ, nên chắc sẽ cho rằng do cô học quá nhiều.Chú vốn đang lạnh lùng truy hỏi không buồn ngước mắt nhìn Duy An, nghe cô nói thế thì lập tức bốc hỏa, trừng mắt hỏi: “Cháu còn dám nói do học nhiều? Đừng nói dối nữa! Cô cháu ngốc nhưng chú không ngốc, có phải cả ngày cháu bận rộn chơi bời trai gái không?”Tầm nhìn trước mắt Duy An bỗng trở nên khúc khuỷu, trần nhà thấp tè rung lên trên đầu như sắp sập.“… Không ạ.”“Vớ vẩn! Tại sao lại có nam sinh gọi điện tới tìm cháu? Dám để người ta tìm về tận đây, đây là nhà cháu à! Đồ khốn, có mẹ sinh không có mẹ dạy, giống hệt bố mày…”Mỗi lúc tức giận chú đều mắng câu đó, nhưng mắng trúng vào nỗi đau của Duy An, cô không có mẹ.“Chú….” Cô cũng cuống lên, một tay đỡ kính không biết phải giải thích thế nào, lòng vô cùng căng thẳng, không biết ai hỏi ra được số điện thoại ở nhà, vậy là cô nín nhịn hồi lâu, mãi sau vẫn lí nhí hỏi: “Ai gọi đến ạ?”“Hừ, thằng đó ăn nói cũng hung hăng lắm, nhất định đòi gặp mày, thằng khốn đó, hỏi mãi nó mới chịu nói nó họ Kiều. Mày hãy nói thật đi, có phải bạn trai mày không?” Chú càng nghĩ càng tức giận, đập sofa đứng bật dậy, chỉ vào cô mắng: “Tao còn đang thắc mắc chẳng phải mày nói mày sẽ quay về trong vinh quang hay sao, thì ra mày đi tìm đàn ông, xảy ra chuyện rồi mày còn dám quay về đây? Mày giống hệt thằng bố mày chỉ giỏi gây phiền phức!” Chú cứ chỉ thẳng vào mặt Duy An quát mắng không ngừng, giống như đột nhiên túm được gót chân Asin của Duy An vậy, mặc dù là trưởng bối, nhưng những lời chú mắng khó nghe vô cùng. “Năm xưa tao đã thấy không thuận mắt với bố mày, nhưng cô mày cứ đòi nuôi mày, tao đã nói không phải con mình thì đừng quản, nhưng cô mày không nghe! Giờ thì hay rồi, cả nhà mày đúng là một lũ khốn vong ơn bội nghĩa, không cầu thị!”Những lời mắng chửi xỉ nhục chói tai đâm thẳng vào tim, Duy An không cách nào giải thích, trước kia cô có thể nhẫn nhịn, cô luôn an ủi mình rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ đi khỏi đây, cô sẽ chăm chỉ học vẽ, thực hiện ước mơ rồi về báo đáp cô họ.Nhưng giờ thì sao?Trong những tiếng mắng chửi hỗn loạn, Duy An đột nhiên nghĩ tới những ngày ở ký túc xá, khi đó mùa đông thành phố Lan khiến người ta mệt mỏi chán ghét, còn cô giơ tay lau sương đọng trên tấm kính cửa sổ, lòng đầy ảo tưởng khi nhìn về phía sân trường tĩnh lặng, cô và Cố Mộng Mộng từng ngây ngốc viết ra lý tưởng của mình lên tấm kính cửa sổ đó.Giờ còn chưa đến một năm, Duy An đã chẳng có gì, tất cả đều trở thành cảnh quay trước ống kính, cuối cùng mất đi mọi màu sắc.Chú vẫn còn đang nói, khẩu khí tức giận giống như chỉ muốn ném cô từ trên tầng xuống cho xong chuyện, cuối cùng đã bắt đầu lôi thẳng tên bố mẹ cô ra để chửi.“Đủ rồi!” Duy An nắm chặt tay nghiến răng nói, giống như con thú nhỏ bị ép vào đường cùng phải vùng vẫy để tự bảo vệ mình, mặt cô phừng phừng, đứng giữa phòng khách, nhìn chằm chằm chú.Đối phương ngẩn người, có lẽ không ngờ một cô gái bé nhỏ xưa nay vẫn rất yếu ớt lại có thể hùng hổ tới như thế, vậy là chú cô càng thêm tức giận, giơ tay định đánh cô. “Mày còn dám học ở đâu ra cái kiểu quát lên với tao như thế, bao nhiêu năm qua, không có tao mày lấy đâu ra cơm mà ăn, tiền học của mày là tao kiếm tao trả! Mắng mày có một hai câu thì đã làm sao?”Duy An biết chú cố tình đợi lúc cô họ không có ở nhà để mắng mỏ giáo huấn mình, có lẽ chú cũng đã phải nín nhịn bực bội suốt một tháng nay rồi, cuối cùng hôm nay cũng được xả giận.Cô quay người định bỏ về phòng, nhưng chú đã nhanh hơn một bước, sầm một tiếng đóng sập cửa phòng lại không cho cô vào, lớn tiếng quát: “Mày mau cút về trường đi, chẳng phải mày đủ lông đủ cánh rồi không cần tao nuôi nữa sao! Mau cút đi cho tao!”Duy An đứng bất động, cô không biết mình làm thế này liệu có khiến cô họ tổn thương hay không, vô thức hoang mang nhìn xung quanh, nhìn thấy chậu đỗ quyên xinh đẹp bày trên bậu cửa sổ, là loài hoa mà cô họ yêu thích, nên chăm sóc chu đáo vô cùng. Cô nhìn những cánh hoa rực rỡ đó mà lòng thấy hổ thẹn, cô không dám khẳng định rốt cuộc chúng có màu gì.Ánh mặt trời gay gắt, trên tấm cửa kính trắng phủ một lớp bụi mờ, cô và trưởng bối của mình cố chấp đối đầu, không biết phải đi về đâu.Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, nhưng chẳng chỗ nào yên tĩnh cả, những lời mắng chửi của chú biến thành những lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào màng nhĩ cô.“Bố mày đúng là cái đồ đáng chết…”Đủ rồi, thật sự đủ rồi.“Im miệng! Chú không có tư cách mắng chửi bố mẹ cháu, cho dù họ vô trách nhiệm cũng chẳng liên quan gì tới chú!” Duy An hét lên, trong tầm mắt chao đảo chỉ có mình chú đứng đó, ông ta đứng ngược sáng chắn cả một khoảng trời màu xanh thẫm.“Mày là đồ khốn!” Người đàn ông bị Duy An mắng vung tay tát tới, Duy An dùng hết sức gạt tay ô