Old school Easter eggs.
Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Phó Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326343

Bình chọn: 8.5.00/10/634 lượt.

cái hộp nhỏ bước vào.

“Sao trở về nhanh thế?” Phan Lôi có tật giật mình, cuống quít thả trang giấy xuống, đứng dậy nghênh đón.

Dường như Lục Chung không nghi ngờ gì, cân nhắc cái hộp trong tay, rồi đưa cho cô.

Phan Lôi tiếp nhận bèn nhìn, là bánh gato cô thích ăn nhất.

Cô nếm một miếng, lại đút cho Lục Chung một miếng.

Lục Chung vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng mỗi lần Phan Lôi ăn gì đều theo thói quen đút anh một ít, cho nên dần dà anh cũng theo cô ăn đồ ngọt.

Anh vốn không kiêng ăn lắm, Phan Lôi lại thích dáng vẻ anh ăn no thiệt là no, có cảm giác cực kỳ thành tựu.

Thấy người đàn ông híp mắt, với bộ dáng thỏa mãn, tâm trạng Phan Lôi tốt hẳn.

Chẳng qua cuối cùng cũng không phải là người giấu dẹp chuyện tận đáy lòng, cô vẫn để bụng lời Lục Tự nói, và tờ giấy kia, ngay sau đó Lục Chung ôm cô lên đầu gối anh, cô bèn hỏi khẽ: “Hươu ngốc ơi, em thấy tờ giấy ấy rồi, nó có nghĩa gì thế?”

Trừ khi ở trên giường bình thường Lục Chung hiếm khi cười, nhưng lúc nãy lại nở nụ cười.

Nắm tay Phan Lôi, anh kéo lên mép khẽ cắn một cái.

Phan Lôi bị cắn có chút ngứa, muốn né tránh.

Lục Chung tóm lấy tay cô, lại liếm một cái.

Phan Lôi đỏ mặt, bàn tay run rẩy rút về.

“Anh không thể lúc nào cũng trốn tránh chủ đề như vậy!”

Lúc này Lục Chung buông tay, viết lên lòng bàn tay cô, “Anh sẽ cho em những điều tốt nhất.”

Phan Lôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, từ lần trước biết được anh đánh nhau rất lợi hại, còn có một vài thuộc hạ thoạt nhìn cũng lợi hại nữa, Phan Lôi chỉ biết Hươu ngốc của cô không có vẻ ngây ngô như bề ngoài.

Nhưng cô không muốn nghĩ anh theo hướng xấu xa thế, ngồi trên đùi Lục Chung, cô lầm bầm.

“Anh đừng gạt em… em… em không chịu nổi đâu…”

Cô tin tưởng anh vậy, tuyệt đối chịu không nổi khi bị anh lừa dối.

Thấy Lục Chung chỉ xoa tay cô chẳng nói lời nào, Phan Lôi thoáng suy ngẩm lại nói tiếp: “Anh cũng đừng vất vả thế, em cảm thấy bây giờ chúng ta cực kỳ tốt. Em… em không cần điều tốt nhất, em chỉ hy vọng anh có thể bình an ở bên cạnh em…”

Lồng ngựa phía sau thoáng chấn động, đón lấy cô là lồng ngực ấm áp, lỗ tai nóng lên, người đàn ông bắt đầu liếm, đồng thời chậm rãi viết trong lòng bàn tay của cô: Em đáng giá.

Ở phòng làm việc vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau một lúc, Phan Lôi mới nhớ mục đích chủ yếu của bản thân khi đến tìm Lục Chung.

“Được rồi được rồi, Hươu ngốc, bản vẽ của em sắp xuất bản rồi, chủ biên kia hẹn em ra gặp mặt, em tới báo anh biết tin tức tốt này, em không còn là sâu gạo nữa, em có thể kiếm tiền nha. Vì vậy… anh cũng không cần vất vả thế! Sau này em có thể kiếm tiền nuôi gia đình đấy.”

Cảm nhận được sự vui vẻ của Phan Lôi, tâm tình Lục Chung dường như không tệ.

Công ty gì nhỉ?

Phan Lôi suy nghĩ một tí, nói tên công ty kia.

Lục Chung chau mày, lại viết: Tên chủ biên?

Cái này Phan Lôi không biết, bọn họ chỉ nói chuyện trên mạng vài lần, người đó nói rất có hứng thú với bản vẽ của cô, nên muốn hẹn cô để nói chuyện tường tận.

“Được rồi, sắp tới giờ rồi, em phải đi đây. Đợi lát nữa em đến tìm anh ăn tối nhé.”

Lục Chung lôi kéo cô, giống như đang do dự.

Ngay lúc này, Lục Tư đẩy cửa vào.

“Lão đại, chuyện của chúng ta còn chưa thảo luận xong.”

Thấy Phan Lôi ngồi trên đầu gối Lục Chung, Lục Tư đã quen thói thu lại vẻ kinh ngạc, sau đó bình tĩnh xoay người.

“Lão đại, một đám người đang ở đây chờ anh đó.”

Lúc này, Phan Lôi mới biết, Hươu ngốc hoàn toàn trốn việc tới nói chuyện phiếm với cô.

Thực sự chẳng làm chuyện gì đàng hoàng cả, Phan Lôi bụm mặt từ đầu gối Lục Chung nhảy xuống, thuận thế hôn anh một cái.

“Em đi trước, anh bận rồi. Tí nữa em xong, em sẽ điện cho anh.”

Thấy Phan Lôi hoạt bát rời đi, Lục Tư bước tới cười trêu ghẹo,

“Sao thế, mỗi ngày sống chung một chỗ còn chưa chán à?”

Mặt Lục Chung không có biểu cảm gì nhìn người đàn ông đang trêu đùa, đưa tờ giấy trên tay cho Lục Tư.

Lục Tư vừa nhìn, nét mặt thoáng ngưng đọng.

“Tô Giác về rồi?”

Lục Chung gật đầu, lấy một điếu thuốc trong hộp ra, hít một hơi, ánh mắt nhìn ngoài mành cửa sổ, không nói gì.

Lục Tư cũng hiếm khi trầm mặc.

Tô Giác này, vốn không quan tâm chuyện nhà họ Tô, cho nên mấy năm nay mới mặc kệ Tô San kiêu ngạo.

Ngay thời điểm mấu chốt lại trở về, làm kế hoạch của bọn họ rối tung lên là sao đây?

Trong lúc hắn im lặng, Lục Chung đã dập điếu thuốc đứng dậy. Trong khói thuốc lờ mờ, khuôn mặt tinh tế của người đàn ông lộ ra nụ cười mềm mại, Lục Tư thấy thế theo quán tính lui về sau, nhịn không được khuyên nhủ: “Lục Chung, trước khi chúng ta trở về đã nói, không lạm sát người vô tội.”

Lục Chung cười, từ từ viết ba chữ lên giấy.

Người đáng chết.

Bên này, Phan Lôi hào hứng đi gặp cái người gọi là chủ biên.

Chỗ bọn họ hẹn là một quán cà phê dưới tòa văn phòng, nơi này hoàn cảnh yên tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện.

Khi Phan Lôi tiến vào, đã có nhân viên phục vụ tới đón.

“Xin hỏi cô là tiểu thư Phan Lôi đúng không ạ?”

Phan Lôi cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

Nhân viên phục vụ tươi cười, “Mời đi bên này, vị khách kia đã đợi cô rất lâu rồi.”

Phan Lôi không ngờ gặp