
h. – Chỉ là muốn xin chữ kí của anh.Tuấn Anh liếc mắt nhìn dòng chữ trên lá đơn ly hôn kia sau đó lại nhìn lên gương mặt Triệu HẢi Yến.– Việc này… tôi không thể kí được. – Tuấn Anh nói. – Vì có rất nhiều vấn đề phát sinh.– Vấn đề gì? – Hải Yến nói.– Về vấn đề phân chia tài sản, em thấy đó… chúng ta kết hôn ba năm và trong ba năm qua tôi đã cố gắng để kiếm ra toàn bộ khối tài sản hiện tại. Nếu ly hôn, em sẽ được một nữa… như không tôi không còn đủ.– Tôi sẽ không lấy bất cứ tài sản nào. – Hải Yến tức giận đáp, cô đường đường là tiểu thư Triệu gia anh lại nghĩ cô đam mê tài sản anh sao.– Như vậy càng không được, dù sao cũng đã kết hôn ba năm… nếu người ngoài đồn thổi tôi để vợ mình ra đi tay trắng, em xem một phó tổng như tôi còn để mặt mũi nơi nào.– Vậy… anh muốn điều gì chứ. Hà Tuấn Anh, rõ ràng bản thân anh biết tờ giấy kết hôn kia chỉ là hình thức không hề có bất cứ giá trị nào, tôi với anh không phải là vợ chồng theo nghĩa. – Hải Yến đáp.– Em cứ để nó ở đây, tôi sẽ suy nghĩ ra cách giải quyết và thông báo cho em. – Tuấn Anh cất lá đơn vào trong ngăn tủ.– Tôi muốn chúng ta giải quyết nhanh chóng, vì tôi còn phải kết hôn. – Hải Yến lạh lùng nói.– Kết hôn. – Tuấn Anh lần này nhíu mày lại, đôi mắt nhìn Hải Yến không hài lòng. – Cùng Mạc gia sao?– Không.. không liên quan đến anh. – HẢi Yến hơi bất ngờ, vì sao anh ta lại biết nhanh như vậy.Tuấn Anh lần trước nhìn thấy Mạc Kính Hoàng đi cùng Triệu lão đã có chút nghi ngờ, không ngờ điều anh suy nghĩ lại đúng như vậy. Và hiện tại, ngay cả Hải Yến cũng đồng thuận với việc hôn sự đó, lại còn mang cả giấy ly hôn đến mà yêu cầu anh kí vào ư. Bao nhiêu năm qua, anh làm việc vất vả… toàn tâm toàn ý kiếm tiền cuối cùng cũng leo lên vị trí cao này… tài sản của Triệu gia hiện tại so với anh cũng không thề sánh bằng. Anh cố gắng như vậy đều vì cô, vì anh muốn đường đường chính chính đón cô về Hà gia không phải bằng cách gượng ép như xưa.– Triệu tiểu thư, nếu không còn gì cô hãy về trước đi… đơn ly hôn tôi sẽ xem xét và thông báo cô sau. – Tuấn Anh nói xong, gọi điện cho thư kí. – Chuẩn bị vé máy bay cho tôi, đến Mỹ.. đúng vậy.Hải Yến bị Tuấn Anh xem như không còn tồn tại trước mắt, cô rời khỏi phòng làm việc của anh nhưng khi nghe anh nói rằng sắp tới sẽ đi Mỹ… vậy còn lá đơn kia… bao giờ anh mới chịu kí vào.– Tuấn Anh, anh đi Mỹ… vậy khi nào sẽ giải quyết đơn ly hôn kia. – Hải Yến quay mặt lại nói.– Xem ra cô rất nôn nóng. – Tuấn Anh nói.– Chỉ là… tôi không muốn tôi và anh còn bất cứ liên quan điều gì.– Yên tâm đi, tôi vừa gửi mail cho luật sư riêng, sẽ nhanh chóng giải quyết. Tôi đi Mỹ 2 tháng, có lẽ ở bên này cô phải gặp luật sư tôi giải quyết việc này.– Ừm, vậy tôi yên tâm rồi. – Hải Yến bước ra cửa.– Triệu tiểu thư. – Tuấn Anh gọi.Hải Yến nhìn lại.– Chúc mừng em. – Tuấn Anh nói xong, cũng đứng lên mắc áo vest vào. – Em về Triệu gia?– Ừm.– Tôi có việc đi ngang Triệu gia, để tôi đưa em về. – Tuấn Anh đi trước lại nói. – Em đừng suy nghĩ nhiều, thứ gì tôi muốn vứt đi… sẽ không nhặt lại.Hải Yến ngồi trên xe của Tuấn Anh, cô khẽ nhìn sang gương mặt anh… ba năm trôi qua nó vẫn không hề có chút thay đổi… anh hiện tại không nói với cô một lời nào, giống như anh đã nói.. chỉ là tiện đường nên đưa cô về.– Cảm ơn. – Hải Yến nói.Tuấn Anh khẽ gật đầu, sau đó cho xe chạy nhanh đi… anh nhìn trong gương chiếu hậu, Hải Yến vẫn đứng đó nhìn theo xe anh. Tuấn Anh cho xe chạy một đoạn sau đó đi ngược hướng lại, quay về Hàn gia điện thoại cho thư kí.– Tôi có việc đột xuất nên sẽ không đi Mỹ nữa, huỷ chuyến bay đi.– Dạ, phó tổng.Anh cúp máy, sau đó khẽ nói:” Em muốn kết hôn ư, tôi sẽ đến chúc phúc em.”**Tiểu Hân đã trải qua thời gian phẫu thuật khắc nghiệt và hiện tại đang nằm trong phòng đặc biệt của bệnh viện lớn. Hàn Thế Bảo ngắm nhìn đứa trẻ nằm trên giường, sau đó vuốt mái tóc rối của đứa trẻ đáng thương.– Hàn tổng, tôi đã gửi mẫu tóc của Tiểu Hân đi xét nghiệm ADN. – Tú Anh đứng phía sau nói. – Anh nghi ngờ đứa trẻ này là con gái anh ư.– Đúng vậy, Tiểu Hân có nhóm máu RH âm tính… loại nhóm máu này rất hiếm người có.– Nếu thật sự Tiểu Hân là con anh, anh sẽ dự tính thế nào?– Tôi làm sao để con gái mình lưu lạc bên ngoài, sống một nơi không đầy đủ tiện nghi như vậy. – Hàn Thế Bảo vuốt bờ má Tiểu Hân. – Kẻ nào dám ra tay với Tiểu Hân, sẽ phải trả giá.– Chuyện xảy ra giữa đêm nên mọi người đều không phát hiện hay nghe bất cứ tiếng động nào. Nhưng hôm đó Hoàng Thiên Ân ở nhà, khi tôi vào bên trong thì nhìn thấy quần áo của phụ nữ bị xé nát dưới sàn… còn có vết máu trên góc tường. – Tú Anh nói. – Ngoài Hoàng Thiên Ân ra, không ai có khả năng làm nên chuyện này.– Hắn ta hiện đang ở đâu? – Hàn Thế Bảo nói.– Bỏ trốn rồi.– Dùng mọi cách tìm ra hắn ta, nếu không bắt sống được… thì giết đi. – Hàn Thế Bảo nhìn vết xướt trên bàn tay bé nhỏ của Tiểu Hân mà đau lòng.Kelly đứng bên ngoài, nghe Hàn Thế Bảo nói vậy liền hoảng hốt. Tuy anh Thiên Ân đã hành động thiếu suy nghĩ với cô, nhưng… cô làm sao có thể đứng nhìn anh gặp nguy hiểm như vậy.Kelly mặc trên người bộ trang phục bệnh viện, cô chạy ra khỏ