
phía trước mặt Win, Win bước lên xe một cách nhàm chán. Xe của Hạ Tuyết đang ngồi đã chạy đi, chiếc xe mà Win đang ở bên trong đi vào một ngã khác.
Sau khi Win đi không lâu, phía sau có bốn chiếc xe hơi màu đen lao tới chạy theo xe của Hàn gia. Bọn chúng ép sát hai bên và trước sau xe của Hàn gia khiến tài xế của Hàn gia lao đao phải mở xi nhang để tấp vào bên lề đảm bảo an toàn.
– Có chuyện gì vậy chú? – Hạ Tuyết thấy xe dừng lại liền hỏi.
– Có bốn chiếc xe ép xe tôi, nếu không ngừng lại tôi sợ xảy ra va chạm với bọn họ. – Chú tài xế đáp.
Hạ Tuyết nhìn ra bên ngoài, quả thật là sau khi xe của Hàn gia dừng lại thì bốn chiếc xe kia cũng tấp vào, mỗi xe lại bước xuống ba người thanh niên lạ mặt đeo mắt kính đen bước gần tới xe của Hàn gia, tiếp cận Hạ Tuyết.
– Các người muốn gì hả. – Chú tài xế vừa hỏi thì bị bọn chúng đánh ngất xĩu.
– Chú, chú có sao không? – Hạ Tuyế hoảng hốt nhưng từ phía sau một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt miệng cô lại. Hạ Tuyết cảm thấy cơ thể không cón sức lực để chống trọi lại nữa, cô từ từ lịm đi.
**
Win và Mai Hoa đến một nhà hàng sang trọng, cả hai cùng ngồi trong một phòng Vip của nhà hàng này. Với gia thế của cả cô ta và Win, điều đó hoàn toàn bình thường.
– Bọn họ đâu? – Win nhìn xung quanh.
– Anh đừng tìm nữa, không có ai ở đây đâu? – Mai Hoa đáp.
– Ý cô là…? – Win đứng lên nói.
– Em chỉ muốn cùng anh ăn một bữa mà thôi, nên đã bịa ra chuyện đó. – Mai Hoa chạy đến ôm Win. – Chỉ vì em thật sự thích anh, em chưa từng để mắt đến một nam nhân nào cả, nhưng từ khi nhìn thấy anh thì em đã biết em thích anh….
Win tháo gở bàn tay đang đan chặt phía sau lưng mình ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của Mai Hoa.
– Nhưng tôi… rất ghét cô. – Nói xong liền lạnh lùng bỏ đi.
– Vì sao chứ, tôi xinh đẹp hơn cô ta… gia đình chúng ta lại môn đăng hộ đối… vì sao anh lại chọn Lâm Hạ Tuyết. – Mai Hoa kéo tay Win lại mà hỏi.
Win hất tay Mai Hoa ra khỏi bàn tay mình, sau đó dùng ánh mắt căm ghét nhìn Mai Hoa rồi cười khẩy:” Nói về môn đăng hộ đối, cô hợp với Hàn Thế Bảo hơn.”
Mai Hoa mở to đôi mắt nhìn theo bước chân của Win, anh ta nói cái quái gì vậy chứ… là vừa nói cô hợp với cha anh ta hơn sao? Cô đã già đến mức làm mẹ anh ta sao? Mai Hoa tức giận hất đổ hết thức ăn trên bàn, sau đó rời khỏi nhà hàng.
Tại biệt thự Hàn gia, Win bước vào trong phòng mình liền đảo mặt tìm Hạ Tuyết, xem cô ta đang làm gì nhưng không hề thấy Hạ Tuyết.
– Lâm Hạ Tuyết. – Win gọi lớn.
Đáp trả Win là sự im lặng.
Win bước ra gian nhà chính thì nhìn thấy Tú Anh đang hướng dẫn một người làm cách tỉa những cành cây kiểng bên ngoài vườn.
– Chú Tú Anh, chú có nhìn thấy Lâm Hạ Tuyết không? – Win hỏi.
– Cô ấy đi học cùng cháu mà, vì sao cậu lại hỏi vậy. – Tú Anh đáp.
– Cô ấy chưa về sao?
– Chưa. Xe của cậu đâu rồi. – Tú Anh nhìn về khoảng sân trống trơn liền hỏi.
– Tôi có chút việc nên để xe cho Lâm Hạ Tuyết về một mình, đáng ra phải về đến từ rất lâu rồi chứ. – Win vừa nói vừa rút điện thoại bấm số Hạ Tuyết. – Tắt máy rồi sao?
– Có lẽ cô ta ghé đâu đó có việc. – Tú Anh trấn an.
– Cô ta không quen ai ờ thành phố này, ngoài việc ở Hàn gia cô ta làm gì còn biết đi đâu? – Win khẽ nói. – Tôi có linh cảm không tốt.
– Đợi thêm một chút nữa, nếu cô ta không về tôi sẽ cho người đi tìm. – Tú Anh nói. – À, cậu biết chưa nhỉ, Kelly hiện tại đã đến The Win làm việc rồi… cô ta thật oách đó, mới vào công ty đã được làm thư kí của Hàn tổng.
Tú Anh nhắc đến Kelly khiến nỗi nhớ của Win lại kéo đến.
– Vậy nếu muốn gặp cô ấy, tôi chỉ cần đến The Win sao? – Win nói.
– Cậu muốn gặp cô giáo sao? – Tú Anh ngạc nhiên.
– Chú, nếu Hạ Tuyết về thì nói cô ta đến siêu thị mua mì, tôi có việc phải đi đây. – Win nói xong nhanh chóng chạy đi.
– Mua mì sao? – Tú Anh ngạc nhiên lần nữa.
Nhưng Win đã bước ra khỏi biệt thự Hàn gia rồi, Tú Anh nhìn ra cửa nhớ lại lời Win nói. Hạ Tuyết không phải là người thích la cà lêu lỏng, lại đi xe của Hàn gia thì càng không thể. Tú Anh liền gọi cho vị tài xế nhưng điện thoại chỉ đổ chuông nhưng không ai nghe máy.
Tú Anh cảm thấy có chút không ổn liền nhanh chóng lên xe chạy đi tìm kiếm. Khi anh đến chỉ thấy chiếc xe của Hàn gia đang đậu bên vệ đường, bên trong chỉ thấy vị tài xế vẫn còn nàm bất tỉnh, Lâm Hạ Tuyết đã biến mất.
Tú Anh phá cửa xe gọi vị tài xế kia tỉnh lại.
– Dạ, tôi đang chạy trên đường thì có 4 chiếc xe ép sát với khoảng cách rất nguy hiểm nên buộc lòng phải cho xe dừng lại. Ngờ đâu bọn chúng cũng dừng lại về tấn công tôi.
– Còn cô ấy đâu?
– Tôi bị bọn họ đánh ngất đi, tôi không biết.
Tú Anh tức giận, đây rõ ràng là xe của Hàn gia mà bọn chúng cũng cả gan dám động tới. Tú Anh không biết phài làm cách nào để tìm được Hạ Tuyết, thì một chiếc xe hơi dừng ngay sát chân anh.
– Này, muốn giết người à. – Tú Anh tức giận mắng chửi.
Trên chiếc xe gắn kính đen, một giọng nói vang ra qua khe cửa sổ không hiện mặt.
– Đây là địa chỉ nơi cô gái trên xe bị bắt đến. – Sau đó đưa qua khẽ cữa một tơ giấy ghi địa chỉ.
– Cô là ai? – Tú Anh nghe giọng phụ nữ liền nói.
– Giữa đường thấy chuyện bất