
cô ta luôn tìm mọi cách để công kích An Nhược, nhưng An nhược từ đầu tới cuối đều không để cô ta vào trong mắt.
Điều đáng hận nhất trên đời này không phải là việc bạn xuất chiêu nhưng không đánh trúng đối thủ của bạn, mà là việc bạn đã ra hết chiêu trò nhưng đối thủ của bạn chưa một lần nào để bạn vào trong mắt.
Mẫn Cần vừa liếc mắt thấy An Nhược và Triệu Thâm Du xảy ra mâu thuẫn, trong lòng không khỏi vui sướng khi người khác gặp nạn. Lập tức dẫm trên đồi giày cao gót cộc cộc đi tới trước mặt Triệu Thâm Du.”Trưởng phòng Triệu, chị cầm thứ gì mà nhiều vậy, đừng để mình mệt mỏi, để em cầm giúp cho.”
Triệu Thâm Du là người biết thời thế, đem tất cả báo cáo đặt vào tay Mẫn Cần, sau đó khom người cầm tất cả báo cáo trên bàn làm việc của An Nhược lên, tất cả đều đặt hết vào trong tay Mẫn Cần.
Sau đó mang theo ánh mắt cổ vũ vỗ vào vai Mẫn Cần nói.: “Mẫn Cần, trong hai ngày em hãy xem hết tất cả chỗ báo cáo này, sau đó cùng với thành viên của tổ 1 tính ra một cái giá hợp lý. Nếu làm tốt việc này, nói không trừng năm nay khi tổ trưởng tổ 1 kiểm tra đánh giá sẽ chọn. . . . . .” Triệu Thâm Du không nói tiếp chỉ vứt một ánh mắt khinh thường về phía An Nhược.
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Mẫn Cần vừa nghe đến đó, khuôn mặt chat đầy phấn của cô ta lập tức tươi rói, “Trưởng phòng Triệu, em nhất định sẽ cố gắng gấp bội, sẽ không phụ sự kỳ vọng của chị!”
Triệu Thâm Du chỉ ừ một tiếng, sau đó cao ngạo hất cằm rời đi.
Tháng này bị khấu trừ nửa tháng tiền lương, Triệu Thâm Du đem tất cả nợ nần đổ hết lên đầu An Nhược, hạ quyết tâm, về sau nếu có cơ hội bà nhất định phải cho con nhỏ này bẽ mặt.
Trước mặt Mẫn Cần An Nhược cố ý ngáp dài một cái, thoải mái tựa người vào lưng ghế.
Triệu Thâm Du mang tiếng là đã ngồi trên cái ghế trưởng bộ phận này nhiều năm, nhưng người nào mới là kẻ bán thân cầu vinh thật sự mà bà ta cũng không nhận ra.
An Nhược vẫn còn nhớ rất rõ, vào một ngày sáu tháng trước, công việc trên tay cô rất nhiều, ngày nào cũng tăng ca đến tận tám giờ tối mới xong.
Hôm đó An Nhược đi vào nhà vệ sinh một chuyến. Còn chưa bước chân vào nhà vệ sinh, An Nhược đã nghe thấy một trận âm thanh hoan ái rất kịch liệt của một đôi nam nữ.
Nữ là Mẫn Cần, còn nam chính là người đứng đầu phòng kế hoạch, trưởng phòng Lý.
Lúc trưởng phòng Lý ở trên người Mẫn Cần, vừa nói gì mà tới rồi hả? Tiểu yêu tinh, thật chặt. Hầu hạ anh thật tốt, anh nhất định sẽ giúp em kéo con mụ Triệu Thâm Du kia xuống, cho em lên làm trưởng bộ phận Marketing.
Mẫn Cần rất nhanh đã nhận ra An Nhược đang mặc trên người bộ quần áo hàng hiệu, trong lòng hiện lên sự ghen tị.”An Nhược a, bộ quần áo em đang mặc thật đẹp a, bộ này ngoài chợ bán bao nhiêu vậy? Rất giống hàng thật a, so với hàng thật thì trông chẳng khác nhau là mấy.”
Mẫn Cần không tin An Nhược có tiền mua hàng hiệu, đây là trang phục công sở của Chanel mới tung ra thị trường Trung Quốc ba tháng trước chuyên dành cho tầng lớp trí thức.
Mục tiêu của Mẫn Cần chính là có được một cuộc sống xa hoa giàu có, tuy nhiên cô ta không có tiền để đi mua những bộ quần áo xa xỉ như vậy, nhưng vì muốn giả bộ giàu có nên Mẫn cần luôn đặt mua tạp chí thời trang nổi tiếng.
An Nhược ngửa đầu lộ ra một nụ cười vô cùng sáng lạn, “Mẫn Cần a, rất lâu rồi em chưa tới chợ mua quần áo. Bộ quần áo này, chẳng lẽ chị đã nhìn thấy ở chợ bán rồi sao? Vậy mau mau đi mua cho mình một bộ đi, nói thật với chị, bộ quần áo này là do bạn trai em tặng em a, hàng thật giá thật, không tin chị sờ thử mà xem!”
An Nhược nói xong, từ trên ghế làm việc đứng dậy.
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Vốn An Nhược cao hơn Mẫn Cần 2cm, hôm nay “dì cả” của Mẫn Cần tới nên cô ta chỉ đi một đôi giày cao 2 phân. Theo chiều cao của cơ thể mà so sánh thì khí thế của Mẫn Cần so với An Nhược lại thấp đi một đoạn.
Chương 19: Than Bùn, Thì Ra Là Thế!
An Nhược giơ ống tay áo tới trước mặt Mẫn Cần, trên mặt nở ra một nụ cười sáng chói, nụ cười này rơi vào trong mắt Mẫn cần lại cực kỳ chướng mắt.
Mẫn Cần ôm một đống tài liệu lùi lại phía sau một bước, cười nhạo một tiếng.”Nhìn bộ dạng cổ hủ của cô mà xem, mua được đồ fake rẻ tiền mà cũng dám mặc đến công ty, không biết xấu hổ còn ở đây diễu võ dương oai. Da mặt cũng thật dày, rõ ràng là giả, vậy mà còn sống chết nói là thật, vịt chết còn cứng mỏ.”
An Nhược thu lại cánh tay nhẹ nhàng phủi bụi trên tay áo, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.
Thứ hai nào Mẫn Cần cũng mua một quyển tạp chí thời trang danh tiếng, nhìn nhiều như vậy đương nhiên cô ta biết cách phân biệt đâu là thật đâu là giả. . . . . . Ha ha. An Nhược ngồi trên ghế tựa, an nhàn xoay xoay chiếc bút bi trên tay, số tài liệu ấy đẩy cho Mẫn Cần cũng được, cô càng vui vẻ thoải mái tự tại.
Bàn làm việc của Mẫn Cần ở ngay bên cạnh An Nhược, ngăn cách giữa hai bàn là một tấm thủy tinh trong suốt.
Mẫn Cần đem tài liệu để lên bàn làm việc, mắt vừa đụng phải đống tài liệu này, tâm cô ta liền lạnh.
Nhiều như vậy, trong vòng hai ngày có thể xem xong sao? ! Đống tài liệu này không hề liên quan tới điện tử, tất cả đều là báo cáo về kiến tr