Polly po-cket
Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người

Tác giả: Y Lạc Thành

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325092

Bình chọn: 8.00/10/509 lượt.

ục Mặc Hiên mới buông lỏng chân An Nhược ra, sau đó cầm lấy chiếc khăn trong tay An Nhược.

Lời nói ra lại mang theo ý tứ đùa giỡn, “An Nhược nghe thấy chuyện con cái chắc là xấu hổ nên mới làm rơi chiếc thìa.”

Bây giờ An Nhược đã hiểu được một cách sâu sắc câu nói tiền mất tật mang. Cái tên Lục Mặc Hiên này, ai muốn sinh con cho anh chứ! Bát tự còn chưa xem mà anh lại dám đem ra nói lung tung!

An Nhược liếc mắt thấy Triệu Hồng Lượng muốn mở miệng nói chuyện, vội vàng nói trước.”Mặc Hiên ở trong quân ngũ phải tiếp nhận rất nhiều đợt huấn luyện, thời gian gặp anh ấy cũng không nhiều lắn, mỗi lần về nhà anh ấy đều trong tình trạng kiệt sức, cháu nào dám nói đến chuyện con cái? Anh ấy đâu có đủ tinh lực.” An Nhược nói một cách cực kỳ vô tội.

Triệu Hồng Lượng và Hồng Hiểu Mai lập tức tròn mắt nhìn hai người, thể trạng Lục Mặc Hiên tốt như vậy, dáng người cũng cao lớn như này, vậy mà trải qua vài đợt huấn luyện trong quân ngũ liền mất hết “tinh lực” sinh con rồi sao? !

Khóe mắt Lục Mặc Hiên thoáng chốc lóe lên một cái, lại còn nói anh không có tinh lực. . . . . . Lục Mặc Hiên trong lòng âm thầm quyết định, phải mau chóng tìm thời gian cùng An Nhược thiết tha một phen, để xem anh có tinh lực không nhé!

Triệu Hồng Lượng thở dài, “Mặc Hiên a, bây giờ trong quân ngũ huấn luyện khổ cực đến thế sao? Có khổ hơn chúng ta khi trước không?”

Triệu Hồng Lượng dừng lại một chút, không đợi Lục Mặc Hiên đáp lời, mở miệng lần nữa. Lần này mở miệng giống như đã hiểu ra chuyện gì đó.”Ta biết rồi, ta nghe trên tivi nói, hiện tại trong quân ngũ huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, dã ngoại sinh tồn, thực chiến diễn tập, bố trí cảnh chiến tranh còn ngoan độc hơn là chiến tranh thật. Khó trách. . . . . .”

Triệu Hồng Lượng vuốt vuốt mấy cọng râu, sau đó hai mắt sáng lên.”Mặc Hiên a, cháu cũng đừng quá nóng vội. Ở thôn bên nhà mẹ đẻ của bác Hồng cháu có một thầy thuốc có phương thuốc bí truyền giúp duy trì tinh lực.”

Hồng Hiểu Mai vừa nghe thế, vội vã gật đầu, miệng không ngừng nói:”Buổi chiều bác sẽ lập tức gọi cho chị dâu bác, chuyện sinh con không thể vội vàng được.”

Trên mặt Lục Mặc Hiên mang theo nụ cười ấm áp, trong đầu như thể đang chôn dấu mấy chục vạn ý nghĩ tà ác.

Trên mặt An Nhược không có biểu tình gì, trong lòng đang không ngừng cười trộm, chính là muốn để cho Lục Mặc Hiên kinh ngạc.

Nhưng mà. . . . . .

Phật gia có câu gieo nhân nào gặt quả nấy. Bây giờ An Nhược đang gieo xuống ‘nhân’, về sau lúc bị Lục Mặc Hiên lăn qua lăn lại đến mức hai chân mềm nhũn, trên người phủ kín dấu hôn, mới thâm sâu cảm nhận được ‘quả’.

An Nhược trực tiếo bỏ qua ánh mắt ám muội của Lục Mặc Hiên, hỏi Hồng Hiểu Mai.”Bác gái, mấy năm nay gặt hái được nhiều không bác?”

Hồng Hiểu Mai cao giọng ừ một tiếng, sau đó ánh mắt lại trầm xuống.”Ruộng đất đối với người nông dân như chúng ta mà nói, đó chính là sinh mệnh. Thu hoạch không tệ, chỉ là năm nay vừa thu hoạch xong, đất ruộng sẽ bị chính phủ trưng dụng.”

An Nhược còn chưa nói thêm cái gì thì ngoài sân đã vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ, cả người Hồng Hiểu Mai thoáng chốc cứng đờ, đôi đũa trong tay rơi bộp xuống bàn, quay người chạy ra ngoài.

Lục Mặc Hiên cùng An Nhược liếc nhau, lập tức cũng đi theo bà ra khỏi phòng.

“Hiểu Mai, không xong rồi, chính quyền thành phố đột nhiên muốn thu hồi đất ruộng ngay lập tức, mạ mới gieo còn chưa đến thời kì thu hoạch, họ hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống chết của chúng ta mà!”

Nói chuyện là một người phụ nữ trung niên có nước da màu đen.

“Không có giấy thu hồi đất, chính quyền thành phố không thể tùy tiện thu hồi đất ruộng của mọi người.” Lục Mặc Hiên bình tĩnh mở miệng.

Hồng Hiểu Mai hai mắt sáng lên kéo lấy cánh tay của người phụ nữ trung niên.”Tú Hoa, đây là Thượng tá Lục làm trong quân ngũ, nhất định cậu ấy sẽ giúp chúng ta. Bọn họ thật sự khinh người quá đáng! Lúc còn chưa đến thời kìa thu hoạch mà!”

An Nhược nhướng mày, chậm rãi nói, “Xảy ra chuyện này, chắc chắn là có tên gian thương nào đó nhìn trúng đất ruộng của mọi người, bọn chúng đút lót cho chính quyền thành phố. Cho nên chính quyền thành phố mới làm như vậy. Lục Mặc Hiên, anh phải giải quyết tốt chuyện này .”

Lục Mặc Hiên mặt mày nhíu lại, sau đó vỗ vai An Nhược vài cái.”Trước xử lý chuyện này, sau đó anh sẽ xử lý em.”

Ý tứ của Lục Mặc Hiên quá rõ ràng, vừa rồi là ai nói hắn không có “tinh lực” hả?

Chương 29: Dám Nói Anh Bất Lực Sao?

Ngô Tú Hoa nhìn thấy Lục Mặc Hiên mặc quân trang, hai mắt thoáng chốc sáng bừng lên, trong giọng nói mang theo sự kích động.”Tốt quá, người trong quân đội đến, ruộng đất của chúng ta được cứu rồi!”

Ngô Tú Hoa vừa dứt lời, An Nhược liền nhìn thấy từng đoàn người mang trên vai cuốc xẻng vẻ mặt phẫn hận vội vã chạy về hướng này.

An Nhược thần sắc căng thẳng, những người nông dân này định đánh nhau với người của chính quyền thành phố sao?

Hồng Hiểu Mai cùng Ngô Tú Hoa cả người cứng đờ, sau đó hồng Hiểu Mai xoay người vào trong nói vài câu với Triệu Hồng Lượng, sau đó bà cũng cầm trong tay một cái lưỡi liềm đi ra ngoài.

An Nhược thấy Hồng Hiểu Ma