Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người

Tác giả: Y Lạc Thành

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324732

Bình chọn: 8.5.00/10/473 lượt.

ày? Thượng úy đến tiếp quản chỗ này vậy mà thuộc hạ lại không nhận được thông báo gì, thật sự có lỗi với thượng úy rồi!”

Cảnh sát trưởng một bên khom lưng một bên xin lỗi Diệp Hạo.

Cằm An Nược đều muốn rớt xuống đất luôn rồi, cảnh sát trưởng đối với thuộc hạ của Thượng tá Hiên còn cung kính đến vậy. Vậy thì. . . . . . An Nhược trong nháy mắt ngộ ra, trách không được người đàn ông này lại bình tĩnh đến vậy, căn bản ngay từ đầu anh đã chẳng hề sợ hãi rồi mà!

Chương 5: Con Mẹ Nó Quả Thật Chấn Động

An Nhược nhìn vẻ mặt vốn nghiêm túc của cảnh sát trưởng giờ đây toàn mùi chó săn, thật sự có chút không chịu nổi.

Vậy chắc hẳn thượng tá Hiên sẽ không phải ngồi tù, có khi còn được cảnh sát trưởng mời đến khách sạn ăn chùa một bữa cũng không biết chừng.

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

An Nhược buông lỏng tâm tình, cười ha ha hai cái với Lục Mặc Hiên, cô bắt lấy cánh tay của anh.”Cả ơn anh thượng tá Hiên, cảm ơn đã giúp đỡ nhân dân lao động trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.”

An Nhược vừa nói xong, Lục Mặc Hiên còn chưa kịp nói câu gì thì Diệp Hạo đã hô to gọi nhỏ.

Diệp Hạo vẫy vẫy cánh tay lớn tiếng nói với An Nhược.”Có câu như thế nào nhỉ, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân muốn lấy thân báo đáp.”

Diệp Hạo vừa nói vừa giơ khuỷu tay thọc vào bụng người đàn ông anh tuấn đứng bên cạnh.

An Nhược quẫn bách cười khan hai tiếng, liếc mắt thấy tên khốn kiếp Cẩn thiếu đang đứng dậy. An Nhược nhích chân đi về phía bên cạnh Lục Mặc Hiên, đứng sát anh hơn một chút.

“Cảnh sát trưởng Chu, hình như ông đang muốn đùa với lửa thì phải.” Khóe miệng Sở Cẩn hơi hơi dương lên, hai chân chậm rãi đi đến chỗ Lục Mặc Hiên.

DĐLQĐ

Một đám áo đen đứng gần đó nhao nhao nhường đường cho hắn, lần đầu tiến có kẻ dám giễu võ giường oai trên đầu Cẩn thiếu.

Cảnh sát trưởng Chu xoay người lại, cảm thấy căng thẳng, ở đây có quá nhiều người, Cẩn thiếu lại đứng ở đằng sau ông, lúc ông vừa mới đến đây thì không phát hiện Cẩn thiếu cũng đang ở chỗ này. Hôm nay đúng là tự đào mồ chôn mình rồi, thượng tá Hiên được tổng bộ phân công đến quân khu này lại xảy ra mâu thuẫn với Cẩn thiếu, hai người đều có quyền có thế, không thể trêu chọc a. Mẹ kiếp, phải giải quyết thế nào đây?

๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôn

Trong khoảng thời gian ngắn cảnh sát trưởng Chu cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể đứng một bên cười xòa.

An Nhược thấy vẻ mặt cười đến giật giật của cảnh sát trưởng Chu, xem ra dưới tình huống như này thì ông ta không thể ra mặt nói giúp ai được rồi, An Nhược cũng thèm quản nhiều nhue vậy, tình thế bây giờ đã hoàn toàn biến thành cuộc chiến giữa hai người đàn ông, tốt nất là cô nên nhanh chóng chuồn ra khỏi chỗ này.

An Nhược nhẹ nhàng nghiêng đầu nói với Lục Mặc Hiên một câu “Em còn ở đây thì mọi chuyện càng khó giải quyết hơn, nên em đi trước, hôm nay thực sự rất cám ơn anh!”

An Nhược nói xong liền xoay người, nhấc chân đi về phía trước.

Đi chưa tới ba bước, tay trái đã bị một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy, trái tim An Nhược đập thình thịch liên hồi, thượng tá Hiên à, anh muốn làm cái gì vậy?

An Nhược quay đầu nhìn Lục Mặc Hiên.

Lục Mặc Hiên không nói hai lời chỉ quẳng cho Diệp Hạo một ánh mắt ‘tự giải quyết nốt hậu quả’, sau đó lôi kéo An Nhược rời khỏi Thịnh Tinh, đi thẳng tới bãi đỗ xe của câu lạc bộ.

Cảnh sát đang bao vây xung quanh Thịnh Tinh thấy anh đi ra liền dạt về hai bên, tay phải nâng lên đặt sát vành mũ, hàng lối tiêu chuẩn chào theo nghi thức quân đội.

๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôn

An Nhược cảm thấy không khí cực kỳ quỷ dị, quay đầu nhìn về phía đại sảnh của Thịnh Tinh, vẻ mặt Cẩn thiếu âm trầm, còn Thiếu úy Diệp thì cười rất xấu xa, cảnh sát trưởng Chu khúm núm đứng một bên cười cầu tài. Mà trước mặt cô, cảnh sát chỉnh tề xếp thành hai hàng thẳng tắp, chỉ còn thiếu mỗi một tấm thảm đỏ dải trên đất nữa là đủ.

Tại bãi đỗ xe, Land Rover 4×4 HSE mày đen lóe sáng như một vị thần, thân xe toát lên một loại khí thế trầm ổn mà liều lĩnh giống hệt chủ nhân của nó.

Lục Mặc Hiên mở cánh cửa bên ghế phụ lái, thời điểm An Nhược tiếp xúc với đệm xe, mông cô cự nhiên nẩy lên.

Hôm nay thật sự là kinh tâm động phách, ban đầu Cản thiếu là người gây sự trước, sau đó tình thế quanh co, An Nhược như thế nào cũng không ngờ được rằng cuối cùng cô lại có thể an toàn ngồi trên Land Rover rời khỏi chỗ này.

Đèn pha bật sáng, Land Rover chậm rãi chạy về phía trước. Bên ngoài bãi đỗ xe, cảnh sát vẫn xếp hàng như cũ vừa giơ tay chào vừa dõi theo chiếc xe của thượng tá Hiên rời đi.

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

An Nhược thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau, chỉ thấy Cẩn thiếu tức giận giơ tay thưởng cho cảnh sát trưởng Chu một bạt tai, vẻ mặt cảnh sát trưởng chu vẫn không thay đổi chỉ nhàn hắn cười cười.

An Nhược ngầm cảm khái, làm chức ‘tiểu quan’ cũng chẳng dễ dàng gì.

Sở Cẩn cầm lấy khăn tay mà thuộc hạ hắn đưa tới, lau với vẻ căm tức, tức giận vô cùng, giống như đánh vị cảnh sát trưởng Chu kia một cái làm bẩn tay hắn vậy, khốn kiếp, mày dám giẫm lên mặt mũi của tao, tao quyết không tha cho mày. Cả con đàn bà xảo quyệt kia nữa, mẹ kiếp!

“Cẩn thiếu, việc này


Old school Easter eggs.