
a vợ nữa, vì thế mang toàn bộ kế hoạch cuộc đời của mình nói ra, cũng hi vọng cô có thể thật sáng suốt để hiểu anh, tha thứ lời nói dối của anh lúc đó.
Dù sao hiện tại anh thật sự yêu cô, tuy rằng ngay từ đầu hành động không phải quang minh chính đại, nhưng kết quả vẫn là bọn họ hạnh phúc ân ái, hơn nữa không phải cho tới nay đều rất tốt sao?
Sắc mặt cô tự nhiên trắng xanh, giống như bị người khác nắm chặt cổ, ngực bị nghẹn đến nỗi khó chịu nói không nên lời, anh cưới cô chỉ vì thực hiện kế hoạch cuộc đời kỳ lạ kia.Bồi dưỡng tình cảm? Chuyện này nên là chuyện trong quá trình yêu đương, chứ không phải là chuyện sau khi kết hôn. Cảm tình là không thể dự chi, anh có thể nào tự tiện đảo trật tự logic, lại lừa gạt khiến cô chẳng biết gì cả!
“Cho nên ở sau khi cô ấy rời đi, dù là ai anh cũng có thể lấy, mà em chỉ là vừa lúc xuất hiện đúng thời điểm đó, lại ngây ngốc mà yêu anh, còn tưởng rằng anh cũng yêu em. . . . . .” Cô nhìn anh nói, mỗi chữ mỗi câu đều là đau lòng.
Trước mắt mơ hồ, mơ hồ hiện lên cảnh anh đứng ở trước nhà cầu hôn với cô, cười nói muốn cho cô hạnh phúc mãi mãi, ánh mặt trời xán lạn, chói mắt làm cho cô khó quên, bây giờ lại làm mắt của cô đau đớn.
Ha, hóa ra bọn họ không phải là tình đầu ý hợp, mà là cô một bên tình nguyện, tự mình đa tình, ngẫm lại cô cần phải cảm tạ Ngô Hằng Xuân kia mới đúng, nếu không phải năm đó cô ta đột nhiên từ bỏ, bản thân cô làm sao có thể có vận khí tốt ngay trước mắt như vậy, huống chi cô có tư chất bình thường lại là người phụ nữ hồn nhiên và ngu ngốc!
“. . . . . .” Trác Diệu Bang không có cách nào đành nhìn hốc mắt cô dần dần phiếm hồng, lòng thắt lại, miệng không cách nào phun ra một câu phản bác.
Giờ khắc này, anh thật sự hoảng sợ thấy bản thân mình phạm vào một sai lầm rất nghiêm trọng, tạo thành một vết rách rất sâu, cảm giác xé rách này từ trên người cô lan tràn đến của trái tim anh, sau khi anh nhận thức muộn màng mới hiểu được nỗi đau, nhận ra điều đương nhiên mà anh tự cho là đúng kia đã một lần nữa lại đả kích đến người phụ nữ mà anh yêu thương, nhưng mà anh lại không cách nào thu hồi cú đấm này hối hận không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu đau khổ, bởi vì anh phạm phải sai lầm. . . . . .
Cô dường như ở trong hồi ức bồi hồi trong chốc lát, yếu ớt mở miệng: “Chuyện này là không đúng . . . . . . Làm sao anh có thể kết hôn với người mà mình không yêu chứ?” Cô thì thào tự nói, ánh mắt trống rỗng, giống như nói chuyện với anh, lại giống như chìm đắm ở trong suy nghĩ của mình.
Trong khái niệm tình yêu đơn thuần của cô, tình yêu là nguyên nhân, hôn nhân là kết quả, kết hôn là chuyện của hai người yêu nhau, vì sao rõ ràng anh không thương cô mà lại cưới cô, còn muốn cùng cô sinh đứa nhỏ, nói cái gì một đời một kiếp?
Cô không hiểu kế hoạch hay tính kế gì của anh, chỉ biết là người yêu nhau mới có thể gần nhau, cho nên cuộc hôn nhân này là không đúng, không thể . . . .
“Nhược Duy, anh yêu em mà!” Anh lo lắng nắm giữ tay cô, nhắc lại tâm ý của bản thân, cảm thấy có chút bất an đối với vẻ mặt đờ đẫn này của cô.
Có lẽ vào thời điểm đó anh cưới ai đều được, nhưng vào thời điểm lúc này lại không thể không có cô! Anh yêu cô, cũng rất cần cô, hiện tại bọn họ đã là cùng một sinh mệnh, với anh cô có ý nghĩa và tầm quan trọng mà không phải người phụ nữ nào khác cũng có thể thay thế được .
Lương Nhược Duy mờ mịt cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn dày dặn ấm áp của anh, nhớ được năm đó anh cũng dắt tay cô như vậy, dịu dàng mà kiên định . . . .
Lừa cô!
“Đừng chạm vào em!” Cô hất tay anh ra, lùi xa anh vài bước, rốt cục trái tim yêu thương bị tổn thương không còn có thể tin những lời anh nói, tình yêu bây giờ của anh nghe giống như ở đùa cợt sự ngu xuẩn của cô!
“Em cảm thấy anh thật đáng sợ, làm sao có thể lừa gạt em như vậy? Đùa bỡn trái tim chân thành của người khác, còn . . . . . . Nơi này là căn nhà hai người cùng nhau tạo ra, em lại y như đứa ngốc sống ở đây ngày qua ngày, mỗi ngày đều vui vẻ canh giữ ở trong nhà này chờ anh trở về, ngốc nghếch cười với anh, cái gì cũng không biết. . . . . .” Cô xoa xoa sống lưng lạnh buốt của mình, trừng lớn hai mắt đầy nước mắt, cũng chứa đầy phẫn hận.
Biểu cảm đó anh chưa bao giờ từng nhìn thấy ở trên khuôn mặt cô, cũng là chỉ trích nghiêm khắc đối với anh.
“Rất xin lỗi, đây quả thật là sai lầm của anh.” Anh quá mức tự phụ, thông minh bị thông minh làm hại, tự cho là có thể khống chế sự tình ở trong tay, lên kế hoạch đạt được cuộc sống mong muốn của anh, thậm chí một lần lấy mà có được một cuộc hôn nhân mỹ mãn cùng một người vợ nhu thuận nghe lời mà cảm thấy dương dương đắc ý, tự nhận anh có năng lực hoàn toàn khống chế cuộc sống của chính mình, mang tất cả tinh hoa tính toán đến mức không chê vào đâu được.
Nhưng kết quả là, anh lại ngã một cú ngã đau đớn, ngược lại còn ngã nặng hơn trước kia, bởi vì anh còn làm tổn thương một người phụ nữ yêu anh vô điều kiện .
“Xin anh đừng giả bộ nữa! Anh ngoài miệng nói rất xin lỗi, trong lòng nhất định cảm thấy em rất ngu xuẩn, rất dễ bị lừa đúng không? Em chỉ biết trên thế giới