luôn rồi đấy .
“Giám coi tôi là ngựa , tối nay em chết với tôi”
Anh cõng cô ra ngoài với anh mắt ngạc nhiên , sửng sốt của mọi người .
Có vẻ ngồi trên lưng anh , nghịch tóc tai anh mãi cũng chán .
Cô bèn nghĩ ra ý tưởng, muốn kiểm tra xem trí thông minh của anh đến đâu.
– Tôi có câu này đó anh nhé , xem anh có giải đáp được không?
– Được ! Em đố đi !
– Ok! Bắt đầu đố nhé!..
Trên 1 cành cây có 3 con khỉ , khỉ bố , khỉ mẹ , khỉ con .
Khỉ mẹ rơi xuống nước , khỉ bố nhảy xuống nước cứu khỉ mẹ lên .
Hỏi trên cây còn khỉ gì?
TÔI ĐỐ ANH BIẾT ĐẤY?
– hả? Đây mà cũng là câu đố sao?
Không cần phải nghĩ tôi cũng biết chắc chắn là khỉ khô rồi !
– Hahaha sao anh ngu thế?
Có mỗi thế mà cũng không biết .
Trên cây là khỉ con , là khỉ con biết chưa . Hahaha .
Tôi không ngờ anh lại ngốc như vậy .
ỜM! NHƯNG MÀ CŨNG KHÔNG THỂ TRÁCH ANH ĐƯỢC , CÂU ĐỐ NÀY TÔI PHẢI NGHĨ CẢ 1 TUẦN MỚI RA ĐẤY .
Cho lên lần sau có không biết gì, cũng đừng có xí xớn ra vẻ ta đây nhé!
– Em thông minh thật đấy ! Tôi khâm phục em qúa
” Ta thề kiếp sau ta không thèm lấy vợ ngốc nữa”
– Anh có muốn tôi đố tiếp không?
– Thôi ! Thôi ! 1 người “thông minh” như em tôi không đấu lại được !
– Hahaha qúa khen ! Qúa khen . Híhíhí .
Ta là nhất . Hahaha
cuối cùng cũng có người ngu hơn ta.
Chương 27
Vừa đến công ty là cô đi một đường , anh đi một đường cho lên có 1 số việc cô không hề hay biết xảy ra .
Vì khi cô và anh kết hôn , anh chỉ mời những quan chức cấp cao đến dự .
Cho lên mới có chuyện cô vừa bước vào công ty, mọi người đều kinh ngạc nhìn cô
*xì xào*
~ Sau vụ việc lần trước , tưởng cô ta bị đuổi thẳng cổ rồi ! Sao còn ở đây?
– Ai mà biết ! Nhìn cô ta kià vừa đi vừa cười , đúng là hâm dở
– cô ta không biết cô ta đã nghỉ qúa ngày .
Sẽ bị đuổi việc sao ?
– 1 con sâu làm hỏng nồi canh . Tốt nhất cô ta biến đi cho khuất mắt
-:-C%-):-*%-)8-)
Họ nói gì cô nghe thấy hết , càng nghe cô càng tức .
Cô bị đuổi đâu mà đuổi . Chẳng qua đấy là do tại cái tên chồng chết tiệt kia, khiến cô bị xấu mặt trước mọi người .
Cô đang đi thì gặp giám đốc Phòng Phong .
– Chào giám đốc . Hihihi
{tưởng bở cứ nghĩ anh ấy ra đây đón mình}
– Ơ ! THẢO QUYẾT MINH cô đến đây làm gì
“sao Anh Hai không cho chị hai ở nhà đi . Mang chị hai đến đây làm gì .? Chị Hai chỉ giỏi phá thôi”
– Hả? Thế anh không phải ra đây đón tôi à?. Sao anh hỏi lạ thế , đương nhiên là tôi đi làm rồi !
– Đi làm?
– Đúng ? Tôi là trợ lý của chủ tịch mà .
Thế chủ tịch đã đến chưa?
– Cô đứng ở đây ! Chắc chủ tịch vào đến trong phòng rồi đó!
Mà 2 người không đi với nhau à
– Tôi có biết chủ tịch là ai đâu mà đi cùng .
Tôi cũng sơ xuất thật đấy .
Đáng lẽ ra trợ lý riêng của chủ tịch , là phải luôn dính liền với anh ấy .
Sao tôi lại quên mất chứ .
Thôi tôi đi vào với anh ấy đây.
Chào giám đốc
– À… Ờ … Chào .
“THẬT CHẲNG HIểu nổi vợ chồng Anh Hai ra làm sao nữa ”
Thảo Quyết Minh vui vẻ phấn khởi , xông luôn vào phòng không thèm gõ cửa .
– Chủ Tịch tôi đến rồi đây ? Hahaha
không có tiếng trả lời .
” Không thèm trả lời mình , người gì mà kiêu thế”
Cô nhìn Chằm chằm vào người đàn ông, ngồi trên ghế quay lưng về phía cô .
DÁNG ĐẸP , Mà sao nhìn quen quen , khá giống tên chồng đâm thuê của mình .
Không biết chủ tịch đang làm gì nhỉ?
– Chủ tịch à !
– Im lặng , ngồi yên xuống ghế đợi tôi .
Cô Phụng Phịu ngồi phịch xuống ghế , quay sang lườm lườm anh .
Đáng ghét , người ta nghỉ cả tháng nay , bây giờ mới được gặp .
Vậy mà lỡ lòng nào lạnh lùng với người ta .
Nhưng không sao ! Càng lạnh lùng ta càng thích .
ÔI ! Mình tò mò qúa không biết khuôn mặt kia sẽ đẹp như thế nào nhỉ ~~MƠ MỘNG~~ .
1 tiếng : hào hứng
2 tiếng : vui vui
3 tiếng : thở dài+ vui
4 tiếng : chán nản
5 tiếng : Buồn bực
sau 5 tiếng ngồi hết mơ mộng rồi lại độc thoại 1 mình , đến phát bực mình .
Thì cô cũng nghe thấy tiếng nói trầm ấm của chủ tịch
– Muộn rồi ! Đi ăn cơm thôi!
Cô đang buồn bực ngồi cắn móng tay , đột nhiên nghe thấy câu nói như mát lòng , mát dạ đó của anh .
Tâm trạng cô lại hưng phấn dạt dào trở lại .
” ôi ! Chủ tịch mời mình đi ăn . Húhúhu”
– Vâng ! Vâng
– Sao cô Vẫn ngồi đó?
Không về đi ở đó làm gì
– Em đợi anh mà!
– Đợi tôi? Có việc gì không?
– Em muốn cảnh báo cho anh biết 1 điều vô cùng quan trọng đó là .
TỪ HÔM NAY TRỞ ĐI EM QUYẾT ĐỊNH SẼ TẤN CÔNG ANH .
Anh hãy chuẩn bị tinh thần sau này sẽ là người của em đi .
Nói xong cô thẳng cửa phòng tiến ra ngoài .
Mà không hề hay biết khuôn mặt như hóa đá vì sốc của ngài chủ tịch .
Cô bước vào phòng trợ lý với tâm trạng vui vẻ thoải mái nhất .
– Chào mọi người ! Em đã trở lại rồi đây !
– Cô … Cô đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh cô ?
– Ơ!?! Mọi người làm sao vậy ?
Em là Thảo Quyết Minh đây mà .
Mọi người không nhận ra em sao?
Mới có 1 tháng không gặp mọi người đã quên em rồi sao ?
Cô đi đến bàn làm việc của mình , xem xét giấy tờ .
– Dạo này công việc có vẻ nhiều nhỉ?
Từ giờ trở đi em sẽ thật chịu khó , sẽ không bắt mọi người làm hộ em nữa .
– Không giám ! Thà chúng tôi tăng ca còn hơn để cho cô độ