
mình , tôi không đi đâu!
– Không được khó bảo như vậy!
Em hãy nghĩ đến con một chút đi!
Con đang yếu như vậy , mà em lại cứ như thế này!
Nỡ con có mệnh hệ gì thì sao?
– Mặc kệ tôi!
Nói đi nói lại anh chỉ quan tâm đến con anh thôi chứ gì?
Hức hức.
Bây giờ tôi chẳng là gì nữa rồi! Hức hức.
– không phải!
Em lại hiểu lệch lạc đi đâu nữa rồi!
Con cũng là con của em mà!
Anh thương em nhất , con đứng thứ 2.
– Anh nói dối! Tôi không tin anh đâu!
Anh vừa ép tôi phải nằm viện vì đứa bé xong đấy thôi!
Rõ ràng anh thương nó hơn tôi.
– Em thật là…
” Biết trước thế này không nên để em có con sớm có lẽ tốt hơn”
Anh hỏi em nhé!
– Ừm!
– Bây giờ con mệt , thì em có mệt không?
– Có!
– Con đau em có đau không?
– Có!
– Con đói em có đói không?
– Có!
– Thế nỡ con có mệnh hệ gì , thì em có sao không?
– …..
– Anh thật sự rất lo cho hai mẹ con!
-……
– Ngoan ! Nghe lời anh đi nhé!
– Vậy… Đến bệnh viện khám rồi về luôn nhé!
Không lấy máu , không nằm viện nhé!
– Thế nỡ lúc đó bác sĩ nói con sắp rời bỏ chúng ta !
Bắt buộc phải nằm viện mới giữ được con!
Thì em tính sao?
– Thì em sẽ đi theo con luôn.
Chương 95
Thấy THẢO QUYẾT MINH nói vậy BẠCH BỐI PHONG nhăn mặt nhíu mày vừa mừng vừa lo.
Mừng vì cô cũng yêu qúy , trân trọng con.
Nhưng mà mừng thì ít mà lo thì nhiều.
Nghĩ vậy anh lại không thể nào vui nổi.
Nỡ con có mệnh hệ gì , cô lại đòi đi đeo , lúc đó không có anh ở đấy thì làm sao!
Cô lại định để anh một mình trên đời này sống với nỗi đau đớn , dằn vặt sao?
– lần sau không được nói như vậy nữa biết chưa?
– Tại sao.
Em phải theo con…
– Vậy thế còn anh.
Em theo con để anh lại một mình…
Anh biết phải làm sao?
– Mặc kệ anh!
Chẳng phải lúc này anh đã có người khác bên ngoài rồi đó thôi!
Biết đâu được trong lòng anh lại muốn em và con ra đi sớm thi sao
– Em nói linh tinh gì vậy!
Anh có người khác bên ngoài bao giờ?
– lại còn không à!
Thế lúc tôi nằm viện anh đã đi đâu?
– Lúc đó công ty có việc quan trọng anh phải về gấp !
Bọn chúng muốn hại…
– Hại anh á?
Anh không hại người ta thì thôi , ai dám động vào anh!
– Ừ cho nên anh đã tiêu diệt hết bọn chúng rồi!
– Sao tôi lo cho tương lai của con qúa!
Chẳng lẽ sau này…
– Em yên tâm đi!
Sau này anh sẽ để con kế thừa tập đoàn Huyết Đằng.
Còn những đứa nào bản chất lạnh lùng giống anh thì cho vào trong bang!
– Thế còn giống em?
– Nếu con dễ thương , đáng yêu như em thì cho con đi thi Hoa Hậu.
Đến lúc đó Anh sẽ là Ban Giám Khảo cuộc thi… Kiểu gì mà con chẳng đỗ!
Rồi con mình sẽ như bông hoa nở rộ , để ong bướm thằng nào ngốc giống anh thì bay vào.
Đến lúc đó chúng ta sẽ chọn một con ong cuồng si nhất gả đi!
Em thấy thế nào ? Được không?
Nghe câu nói của anh , cô suy ngẫm một nát , mặt vẫn khó hiểu trả lời
– Sao anh lại gả con cho Ong?
– ???
– Gả như vậy thì thà để em nuôi còn hơn!
– Em… Em…
Thôi đi tắm!
” tức xịt khói đầu , nói từ nãy đến giờ coi như công cốc”
– Dạo này đầu óc anh bị làm sao vậy?
Ong với người mà lấy được nhau sao?
Đã định chuyển sang vấn đề khác , mà cô cứ thích lảm nhảm ở vấn đề này , khiến anh thở dài ngao ngán…
Anh biết vợ anh rất
” Thông minh” nhưng mà đến mức độ này thì…
Mà thôi ! Cũng chẳng thể trách cô được … Hình như vấn đề này cô vẫn chưa học…
Nghĩ vậy anh bèn nhẫn nại mỉm cười nhìn ai kia.
– Bà xã này! Ý anh là… Em là hoa , còn anh là ong bướm…
Sau này con gái yêu của chúng ta sẽ là hoa,
còn chàng trai nào muốn tán tỉnh con chúng ta sẽ là ong…
Em hiểu chưa?
– Gật gật.
Vậy sao anh không nói hẳn ra đi!
Làm em cứ tưởng…
Hú hồn ! Anh mà gả con cho ong… Em bỏ anh luôn…
– Vậy nên sau này chúng ta sẽ sinh thật nhiều con nhé!.
– Thế sinh mấy được!
– Sinh đến khi nào không sinh được nữa thì thôi!
– Đến lúc đó là lúc nào?
– Mỗi năm mình sinh một đứa .
Năm nay em 20 tuổi , sinh đến 40 tuổi thì dừng lại.
Được chứ!
– Như thế thì được bao nhiêu nhóc nhỉ?
– Cũng không thể tính chính xác được.
Biết đâu em còn sinh đôi , sinh ba nữa thì sao?
– Ờ ha *gật gù*
– Rồi anh sẽ cho mỗi đứa sống ở một quốc gia khác nhau .
Đến lúc đó khắp thế giới đâu đâu cũng là nhà của mình.
Sau khi giao hết công việc cho con… Anh sẽ đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới , đi đến đâu cũng có con thật là thích đúng không em?
– Hìhì. Ừ!
– Thế cho nên em phải cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt!
Phải cố gắng ăn thật nhiều!
Phải…
– Em biết rồi!
Em sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt , và ăn thật nhiều khoai!
– Em có muốn con mình lớn lên đần độn không mà ăn nhiều khoai!
Ăn khoai làm sao mà con lớn được.
Phải ăn thật nhiều thức ăn dinh dưỡng nữa.
– Nhưng mà em không muốn ăn!
– Chắc thời gian này đang nghén nên ăn kém!
Đợi một thời gian nữa là con đòi ăn ngay đấy mà!
– Vâng!
– còn nữa… Ai nói gì kệ họ , Không được suy nghĩ linh tinh.
Phải tin tưởng anh , em mà buồn là con cũng buồn đấy!
– Nhưng mà…
– Em có muốn khi sinh ra con lúc nào mặt cũng buồn hiu không?
– Không!
– Vậy phải nghe lời anh!
– Vâng!
– Vậy thì tắm thôi!
– Nhưng anh không được sờ mó , nghịch ngợm đâu đấy!
– ( đặt nhẹ cô xu