
nấc lên.
_Em lo lắm …!! Em không hiểu tại sao lọ hoa trong phòng nó lại vỡ tan, chiếc khăn tay mà nó yêu quý nó lại vứt bỏ trên sàn, hình như là còn bị giày xéo không ít, nó luôn là người yêu hoa, yêu câu cỏ, không khi nào nó lại đối xử với lọ hoa mà nó cất công cắm vào lọ như thế…!!
Dũng ngồi phịch xuống ghế, mặt Dũng trắng bệch, một linh cảm chết chóc, đau thương, chia li đang hình thành lên trong đầu Dũng.
Giọng Dũng khô khốc.
_Em đã đi tìm cô ấy chưa…?? Nhỡ đâu cô ấy chỉ đi xung quanh ở đâu đó thì sao…??
Trang lắc đầu.
_Không có…!! Em đã đi tìm khắp mọi nơi mà em nghĩ là nó hay đến rồi, thậm chí em còn gọi điện cho nó nhưng mà nó không chịu bắt máy…!!
Dũng không còn bĩnh tĩnh được nữa. Dũng run giọng bảo Trang.
_Em cứ ở đấy đi…!!Anh sẽ đến ngay…!! Có gì em báo cho Hùng, cho Thiên Long và cho cả nhà bố mẹ Thanh biết nhé…!! Anh linh cảm chuyện này có bàn tay sắp xếp của ai đó…!!
Trang khóc hu hu.
_Tại sao số của bạn thân em lại khổ thế…?? Lần nào nó sắp chạm được tay vào hạnh phúc cũng đều xảy ra chuyện…!!
Dũng mặc dù lòng hắn đang nóng như lửa đốt, mặc dù hắn lo sợ sẽ mất Thanh nhưng hắn là đàn ông, là trụ cột trong gia đình, hắn phải cố giữ bình tĩnh, phải cố vững vàng tinh thần, nếu hắn suy sụp, nếu hắn ngã xuống sẽ không có ai giúp hắn tìm được Thanh, vì dù họ có làm, có giúp, hắn cũng không yên tâm, cũng không thể ngồi im, vì nếu không làm được gì, hắn sẽ chết vì âu lo, chết vì đợi chờ.
Theo chỉ dẫn của ông ta Thanh càng ngày càng tiến sâu hơn vào rừng, nhà bố mẹ nuôi Thanh ở gần vùng biển, nơi có nhiều cây cối, có quá nhiều hoang đảo, tuy gọi là thành phố nhưng nó vẫn không thoát khỏi có nhiều nét hoang sơ.
Mọi cảm giác sợ hãi trong lòng Thanh gần như bị tê liệt, trong đầu Thanh lúc này chỉ vang lên duy nhất tiếng kêu cứu của thằng nhóc. Thanh không còn đủ tỉnh táo để phân biệt đâu là thật, đâu là giả nữa.
Thanh đang đi trên đường, có một cây gậy đánh thẳng vào đầu Thanh, Thanh bất tỉnh nhân sự, một nụ cười gian ác vừa mới nở trên môi một người. Trong ánh sáng ban chiều của khu rừng lại càng âm u, lại càng đáng sợ.
Người đó vác Thanh trên vai, đặt Thanh vào một cái bao tải, giọng nói âm u như quỷ từ dưới địa ngục vang lên.
_Mày đừng trách tao…!! Vì mày ngu nên mày mới dám cản đường đi của tao. Nếu có trách hãy trách ông trời tại sao lại sinh mày ra đúng vào ngôi sao xấu…!!
Chiếc bao tải được thả lăn từ đỉnh đồi rơi thẳng xuống phía dưới, ở dưới chân đồi người ta chỉ nhìn thấy đá, thấy nước, thấy cây, thấy một màu trắng xóa bạt ngàn của mây, một màu xanh bạt ngàn của rừng cây, một nơi dễ dàng cho bọn tội phạm giết người phi tang xác chết, một nơi mà bàn tay con người không thể tìm ra nhau, một nơi có đi không có về.
Cả nhà Thanh nhốn nháo cả lên, họ gần như đã lục tung tất cả thành phố cũng không tìm thấy Thanh, điện thoại của Thanh đã theo chủ nhân của nó lăn xuống đồi mất rồi.
Không ai biết Thanh đã đi đâu, đã làm gì, hai ngày trôi qua, chỉ trải qua có hai ngày trông Dũng bây giờ như già thêm mấy tuổi, quần áo xộc xêch, đầu tóc rối bù, râu mọc tua tủa, khuôn mặt tái xám, quầng mắt thâm đen.
Thằng nhóc Tiến được một người đàn ông thả về đầu ngõ ngay sau khi Thanh đi, trước khi thả nó, ông ta còn mua cho nó rất nhiều quà, ông ta dặn nó là không được nói gì về cuộc gặp gỡ giữa ông ta và nó, nếu không ông sẽ giận và sẽ không chơi với nó nữa. Nó quá thơ ngây để hiểu rằng vì nó mà Thanh đã bị người ta ám hại.
Cả nhà không ai hay biết gì về chuyện này, họ quá lo cho Thanh nên không để ý nhiều đến lời kể của thằng nhóc, chỉ đến khi nó vô tình nói.
_Hôm qua con gặp mẹ Thanh. Mẹ bảo là hãy chờ mẹ, mẹ sẽ đến đón con…!!
Dũng bật dậy, hai bàn tay Dũng nắm vào hai bả vai nó, giọng Dũng khô khốc.
_Mẹ gặp con lúc nào…??
Nó gãi đầu, trí óc non nớt của nó bắt đầu hoạt động.
_Con đang chơi ở ngoài cổng có một ông cho con một gói kẹo, rồi ông dẫn con đi. Sau đó ông mua cho con rất nhiều quà, ông nịnh là ông sẽ gọi điện bảo mẹ đến đón con….!!
Dũng ôm đầu, khuôn mặt Dũng trắng bệch như xác chết.
_Như…như thế có nghĩa là có kẻ nào đó đã lợi dụng thằng Tiến để hại Thanh.
Trời ơi…!!
Dũng gục đầu xuống bàn. Trang khóc nấc lên.
_Chúng ta phải làm gì bây giờ. Công an thì đã báo rồi, ngay cả báo chí, truyền hình, mạng cũng đã gửi bài đăng tìm Thanh. Không lẽ chúng ta chỉ biết ngồi đây chờ kết quả… !!
Dũng tức giận, bàn tay Dũng vung lên, Dũng định đánh thằng nhóc một cái tát.
Bà Katthy Phạm hét lên.
_Con làm gì thế… ?? Nó chỉ là một đứa trẻ làm sao nó hiểu được… !!
Đôi mắt Dũng đỏ hoe, giọng Dũng tắc nghẹn.
_Con làm sao mà sống được nếu như con không thể tìm được cô ấy… ??
Bà Katthy Phạm đã khóc quá nhiều, đã ngất mấy lần, sức khỏe của bà chưa có lúc nào lại tồi tệ như lúc này, chỉ cần một cơn gió thoảng cũng đủ làm cho bà ngã. Bà kinh sợ hết mọi thứ, đây là lần thứ hai bà phải chịu cảnh mất con gái, lần trước là do nó tự bỏ nhà ra đi, còn lần này nó bị người ta bắt cóc, sống chết thế nào không biết .
Thiên Long đau khổ không kém gì Dũng, cả hai người đàn ông vì yêu Thanh có thể làm bất c