
c chứ gì… ??
Điệu bộ tự tin, và lời nói thẳng thắn của cô ta khiến cho Dũng mỉm cười. Lòng Dũng lạnh tanh, ánh mắt Dũng nhìn ra xa. Dũng đang nhớ Thanh, nhớ đến quặn lòng.
Cuộc gặp gỡ giữa hai bên đối tác thuộc hai công ty diễn ra tốt đẹp, cuối cùng hợp đồng cũng được kí.
Dũng thong thả cất bước về nhà, trong lòng vừa buồn vừa thương, cảm giác chán nản vô vọng, chưa có lúc nào lại trào dâng lên ngập lòng như lúc này.
Dũng chán hết mọi thứ, căm hận hết mọi thứ. Thằng nhóc Nam vừa mới tan học, trên tay nó đang tung tăng cuốn sách trên tay, miệng nó toe toét chào người bạn thân.
_Chào cậu…!! Hẹn gặp cậu ngày mai..!!
Nó bước ra cổng, có một cô gái bước lại gần, giọng cô ta run run.
_Chào con…!! Con có phải là Nam không…??
Thằng bé ngước mắt lên nhìn người phụ nữ trước mắt, đôi mắt nó mở to, ánh mắt nó sững sờ vì người phụ nữ này giống một người mà nó từng biết, rất giống một người mà nó hàng ngày đều được nhìn thấy trên khung hình treo ở trên tường trong phòng ngủ của bố nó. Người phụ nữ mà bố nó nói là nó phải gọi bằng mẹ, người phụ nữ mà theo những gì nó biết đã bị mất tích năm năm nay.
Nó lùi lại, đôi mắt nó đỏ hoe, nó cảm nhận được tình mẫu tử, cảm nhận được tình thương toát ra từ người phụ nữ này.
Giọng nó tắc nghẹn.
_Cô…cô là…là…!!
Cô ta mỉm cười bảo nó.
_Đã năm năm rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh, hạnh phúc của con người thật mỏng manh. Mẹ đã từng mong có thể chăm sóc, có thể nhìn thấy hai con khôn lớn trưởng thành nhưng nghiệt ngã thay có người đã cố tình làm cho mẹ phải xa các con, làm cho mối lương duyên tốt đẹp của bố mẹ bị chia đôi, mẹ quay về đây vì muốn dành lại những thứ đó, mẹ cần phải làm… !!
Thằng bé mở to mắt nhìn cô ta không chớp, lòng nó run lên, quyển sách trên tay nó rớt xuống đất. Thanh nghẹn lời.
_Lại đây với mẹ nào… !!
Nó đứng chôn chân một chỗ, mặc dù nó muốn chạy lại ôm chầm lấy Thanh, ôm lấy người mẹ mà nó chỉ được nghe ông bà nội ngoại, được nghe bác Hùng, cô Trang, bố nuôi Thiên Long kể lại, nó đã từng mong ước có mẹ biết bao, bây giờ mẹ nó về đây, nó hạnh phúc, nó sung sướng nhưng nó e sợ, trái tim nó không ngừng đập nhanh. Nó sợ rằng người đàn bà đang khóc kia, đang nhìn nó đầy yêu thương kia chỉ là một hình bóng, chỉ là một hình ảnh do nó tưởng tưởng ra.
Một lúc sau thằng nhóc Tiến bước ra khỏi cổng trường, Thanh đứng lên, nước mắt Thanh tuôn đầy mi, Thanh gọi tên nó.
_Tiến… !! Tiến… !!
Thằng bé giật mình ngước mắt nhìn Thanh, khi đã nhận ra được người phụ nữ đứng trước mặt nó là ai. Đôi mắt nó mở to hết cỡ, miệng nó ú ớ, bàn tay nó chỉ trỏ, lệ nó cũng đang tuôn trào, môi nó run run.
Thanh bước lại gần nó, Thanh cúi xuống, Thanh ôm lấy nó thật chặt, giọng Thanh nồng ấm.
_Con ngoan của mẹ. Mẹ xin lỗi vì mẹ mà con mới bị câm. Mẹ xin lỗi… !! Xin lỗi con… !!
Thằng bé ôm chặt lấy Thanh, mũi nó hít lấy hương thơm trên tóc Thanh, nó đang cố cảm nhận lại hơi ầm mà đã hai lần nó đánh mất, hai lần nó bị tước đoạt.
Thằng nhóc Nam vẫn đứng chôn chân ở đấy, nó ghen tị với anh nó, nó ghen tị vì anh nó được ôm còn nó thì không.
Thanh gọi nó.
_Lại đây với mẹ nào… !! Lại đây… !!
Nó lững chững đi lại, đôi mắt nó vẫn nhìn Thanh không rời, hạnh phúc ùa về nhanh quá đến nỗi trái tim nó, đầu óc nó không phân tích kịp.
Thanh ôm lấy hai đứa con mà đã từ lâu rồi, Thanh không có cơ hội được làm điều đó. Ba mẹ con ôm lấy nhau, nước mắt hòa lẫn làm nỗi đau, niềm nhớ thương được vơi bớt. Thanh không ngừng gọi tên Nam,không ngừng gọi tên Tiến.
Thằng Tiến vẫn chưa thể nói ngay được, đã năm năm trôi qua nó không nói một câu gì nên dù có hạnh phúc nó cũng không thể thay đổi được thói quen của nó.
Nhiệm vụ đi đón hai con hoàn toàn do Dũng đảm nhiệm, Dũng giật mình, nhìn hai đứa con của mình đang ôm một người con gái. Dung run run gọi.
_Nam.. !! Tiến… !! Về thôi hai con… !!
Thanh gần như ngất xỉu khi nghe giọng nói này, đúng là năm năm qua, ngày nào Thanh cũng mong ngóng, cũng mong được nhanh chóng trở về với ba bố con Dũng, nay tất cả đã thành hiện thực rồi, lòng Thanh vui sướng, trái tim Thanh đập rộn ràng trong lồng ngực.
Thanh run rẩy đứng lên, phải khó khăn lắm Thanh mới quay được người, khó khăn lắm Thanh mới ngẩng được mặt lên nhìn Dũng.
Chiếc chìa khóa xe ô tô trên tay Dũng rớt xuống đất, mặt Dũng tái nhợt, môi Dũng run run, nước mắt Dũng rơi xuống, Dũng đang khóc vì hạnh phúc, đang khóc vì vui sướng, người con gái thiêu đốt tâm gan, thiêu đốt lòng Dũng, thiếu đốt sự sống của Dũng đã trở về.
Khuôn mặt Dũng từ u ám chuyển sang sắc hồng, từ băng giá chuyển sang có sức sống. Môi Dũng từ mím chặt đã dần nở một nụ cười. Thanh đứng đó, ánh mắt nhìn Dũng nồng nàn, trên môi Thanh nở một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Năm năm trôi qua, Thanh vẫn không có gì thay đổi, vẫn là cô gái sáu năm về trước, ánh mắt, nụ cười, khuôn mặt, vóc dáng, tất cả đều hướng về một người duy nhất là Dũng mà thôi.
Thanh chạy thật nhanh lại, Thanh ôm chầm lấy Dũng. Giọng Thanh tắc nghẹn.
_Em…em yêu anh…!! Anh có biết là em nhớ…nhớ anh như thế nào không..??
Dũng ôm lấy Thanh thật chặt, nước