
Vợ ơi là vợ!
Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328463
Bình chọn: 9.5.00/10/846 lượt.
làm, rồi trở về với nụ cười trên khóe môi… Tan biến những niềm hân hoan được giáp mặt anh, vui đùa và tận hưởng khoảnh khắc dành cho nhau… Nhỡ đâu anh không còn muốn tranh giành đồ ăn với cô nữa… Lỡ một ngày hai từ Khả Vy nằm ngoài con người anh… cô biết phải làm sao đây ?
Chỉ mình Khả Vy đơn độc thôi, chẳng có chỗ dựa nào hết, chân cô nhũn xuống như cầu xin sự ban ơn của bà quản gia. Cô sợ bị bỏ lại, là chống vắng, cô quạnh, phiền muội, tiếc nuối, đau đớn giằng xé, hành hạ thân xác và tâm hồn. Khi đó nỗi nhớ toàn quyền sai khiến cô gặm nhấm quá khứ như một con bò sữa chăm chỉ nhai cỏ. Mệt nhoài, ác mộng, dữ dội,…
Vì tình yêu sai trái, sẽ đến lúc Khả Vy không còn mang họ Cao nữa… Thế nhưng cô sẽ vẫn đợi chờ vòng tay ấm, hy vọng cái siết chặt mong manh, còn hoài nhung nhớ dù biết hạnh phúc không thể quay lại, mãi mãi không thể.
Bà quản gia từ từ quay đi ra cửa, nói hay không là quyền của bà. Một người quản gia đâu có nghĩa máy móc tuân theo đúng những gì người chủ yêu cầu, cũng cần làm việc theo tình cảm.
*
Lạc Thiên mang một số tài liệu về nhà nhằm kết thúc giờ làm việc sớm, anh ghé qua một cửa hàng hoa và chọn chùm bi nhờ người bó lại thành đóa. Trước nay hoa bi chỉ để trang trí cùng những bông hoa muôn màu to đẹp khác, nhưng anh muốn chúng được tôn vinh kể từ giờ. Hoa bi không thơm, bé tẹo… lại rất đặc biệt.
Anh muốn làm cho người phụ nữ của mình hạnh phúc, phải rồi, anh đã chưa nói cô biết Nhược Lam là gì của mình, từ giờ bất kì điều gì cô muốn biết anh sẽ trả lời hết. Lạc Thiên không để ý tới cột xăng xe đã chỉ về vạch E, đi tới gần ngõ xe có dấu hiệu khó lái, anh táp vào bên đường kịp lúc động cơ ngừng hoạt động. Đi bộ về nhà, anh để gánh lo vật chất lại, Khả Vy hẳn vui biết mấy khi nhìn những đóa hoa này.
– Hôm nay Lạc Thiên hỏi em anh là mối tình đầu của em à, anh ấy thật ngốc, em chỉ nói dối là vì thất tình mới lấy anh ấy mà cũng tin !
– Nghe giọng em nghẹt mũi, trời này mà ốm à ? Hay đang khóc ? Vậy em trả lời thế nào ? Cậu ta đúng là.. ha ha !
– Không, em hạnh phúc quá nên rơi nước mắt một ít, giọng bị khản. Em bảo là cha của dê con ! – Khả Vy kể lại với đôi mắt buồn man mác hé nở hy vọng nhỏ nhoi.
Triệu Đông Kỳ nhìn vào nội dung viết cho những ngày “cuối đời” của Khả Vy mà thương xót, anh đi cùng tưởng tượng của cô để xoa dịu:
– Bé dê con của hai người được mấy tuần rồi ? Nhớ ăn uống đầy đủ vào nhé !
– Tại anh hết đấy, em mang tuần thứ bảy đây này, tự nhiên lại ném cái túi của em đi ! – Khả Vy xoa bụng, những lời động viên tiếp thêm bên cô nghị lực dù vẫn biết đâu mới là sự thật.
Triệu Đông Kỳ ngập ngừng một lát, thường thì đến tháng thứ năm bụng mới lộ rõ, sự chuẩn bị này là quá sớm :
– Lạc Thiên đối xử với em thế nào ? Có bắt nạt không ?
– Anh ấy chăm em như trẻ con ấy ! Hì hì ! – Khả Vy đong đầy cảm xúc, nụ cười nở trên bờ vực thẳm, chênh vênh, – Nhưng… em không muốn lừa gạt anh ấy đâu… em sợ lắm, sợ mình sẽ làm đau anh ấy, Lạc Thiên thương con biết nhường nào ! – dòng nước chảy đẫm con tim tràn ra đôi bờ mi, úng ngập hy vọng.
– Cô em ngốc, rồi em chết và Lạc Thiên nuôi con,… – tàn nhẫn khi phải nói ra những lời này, nhưng là độc ác khi lừa bịp bằng ảo mộng, Triệu Đông Kỳ chọn thay cô.
– Đông Kỳ, em là kẻ xấu phải không ? Dựa vào tình phụ tử của anh ấy mà bon chen trong ngôi nhà này, nếu Lạc Thiên phát hiện chúng ta… nói đúng ra là vì em tham tiền mà…
– Anh không cho phép em nói mình như vậy ! – Triệu Đông Kỳ nói xen ngang – Em không được hạ thấp bản thân, em là kẻ bị hại, em không có lỗi, nhà họ Cao đâu cho em quyền lựa chọn, hãy lạc quan lên, anh tin chắc nếu mọi chuyện vỡ lở, Lạc Thiên sẽ không thể trách em được, còn kế hoạch hiện tại quá hoàn hảo để mãi là ẩn số ! Sống cho tốt vào em nhé, em chỉ có sáu tháng nữa thôi… Alo, em còn nghe anh nói không ?
– Lạc… Lạc Thiên, anh về từ lúc nào đấy ?
Khả Vy thả tuột chiếc điện thoại, nó rơi xuống chân rất mạnh mà không hề có cảm giác đau. Cô vội vàng nhặt lên ngắt cuộc thoại, ngăn chặn những tiếng đầu dây bên kia vọng lại dù âm lượng nhỏ.
Cô ngồi bên chiếc bàn trong phòng bếp, đứng từ chỗ Lạc Thiên hắt về phía cô những tia lạnh toát người, giống như cô đang quay lưng lại toàn thế giới.
– Lạc… Lạc Thiên, anh về từ lúc nào đấy ?
Khả Vy thả tuột chiếc điện thoại, nó rơi xuống chân rất mạnh mà không hề có cảm giác đau. Cô vội vàng nhặt lên ngắt cuộc thoại, ngăn chặn những tiếng đầu dây bên kia vọng lại dù âm lượng nhỏ.
Cô ngồi bên chiếc bàn trong phòng bếp, đứng từ chỗ Lạc Thiên hắt về phía cô những tia lạnh toát người, giống như cô đang quay lưng lại toàn thế giới.
– Hoa cho vợ ! – Lạc Thiên chìa đóa hoa trước mặt bằng ánh mắt, bờ môi tha thiết giảm một phần, câu nói mở đầu cũng rút ngắn tối đa.
– Tặng em ? Cảm ơn anh nhé ! – cô đón lấy mà mắt không rời khỏi khuôn mặt anh.
– Quản gia không ở nhà à ? – Anh không còn muốn nhìn thẳng về phía trước nữa, góc nhìn thay đổi ngoài khía cạnh tình thân.
– Dạ, bác ấy có việc ra ngoài – những sự việc liên tiếp làm bộ não của cô trong tình trạng căng dồn, l