
Vợ ơi là vợ!
Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328062
Bình chọn: 8.5.00/10/806 lượt.
ò này nữa, vừa đau tay lại chẳng hay ho gì !
– Ờ, cái trò vớ vẩn ! – Gia Minh đồng ý.
Họ gác súng lại, bất chấp những ánh nhìn kì quặc từ hai phòng bên. Với việc chỉ quan sát hành động đã diễn ra của cả hai dù không nghe những lời đấu đá cũng đủ khiến xung quanh tỏ thái độ khó chịu.
Và họ chuyển sang trò chơi súng nước.
– Ha ha ha, tôi cho anh ướt như con chuột lột ! – Khả Vy bóp cò làm những tia nước bắn ra chĩa thẳng vào mặt anh, cô cười khúc khích.
– Hãy nhận sự trừng phạt của ta đây kẻ tù nhân kia ! – Gia Minh cũng hóa trẻ con, hai người đã vào một tiệm đồ chơi mua hai khẩu súng nước màu mè, họ bắn nhau tùm lum ngoài công viên.
– Ố ồ, anh nhìn thấy cái gì kia không ? – Khả Vy tưởng Gia Minh mất cảnh giác, cô phun một lượng nước vào thẳng mặt anh, nhưng anh vốn đã có sự chuẩn bị, ném trả ướt hết mái tóc cô không nhường nhịn.
– Cái này trả cho con nhỏ nào đã nhổ nước vào mặt người đàn ông đẹp trai nhất quả đất !
– Nhổ ? Tôi phun chứ tôi đâu có nhổ ?
– Cô chối à, cái hôm tổ chức tiệc ở nhà Tuấn Kiệt cô đứng từ trên lầu toẹt một vũng mưa xuống đầu tôi đây thây, hôm ấy tôi điên tiết kinh khủng và sẵn sàng bóp nghẹt cô nếu không có kẻ ra can !
– Chính anh là kẻ mời tôi uống thứ nước vừa đắng vừa chua loét, lại còn mặn chát ghê tởm thì có.
– Cô giỏi bịa chuyện thật ấy, tôi quen cô hồi nào mà bày đặt.
– Phục vụ bàn nói Vũ Gia Minh mời tôi ly nước, tôi uống thì cứ uống thôi, đúng thật là không biết ai …
– Vô lí, tôi rỗi hơi không đâu mời đứa xấu xí như cô làm gì,…
Hai người nói qua nói lại vẫn không tìm được lí do vấn đề tại cô nàng Tâm Như choi xỏ, chăng chỉ có thể giải thích qua phép suy luận về duyên số. Hễ anh nói lời nào lại bị chắn ngang bởi Khả Vy ương ạnh, rốt cuộc thì đành nhìn nhau mỗi người nhịn một chút.
Khi nhìn vào đồng hồ Khả Vy lại lo sợ, đến giờ phải về rồi. Cô sắp phải đối mặt với dối trá.
– Cái súng này chứa được ít nước quá, cứ chốc chốc lại phải nạp một lần. Cô sao thế ? – anh tạt nước vào người nhưng không thấy cô trả đũa.
– Sắp đến giờ tôi không được làm theo nguyện vọng của bản thân ! – Mặt cô sầu muội, tay đặt khẩu súng sang một bên rồi kéo anh ngồi nghỉ – Hong cho khô quần áo thì về nhé !
– Khùng, tôi khì không sao nhưng cô sẽ bị cảm lạnh đấy. Đi kiếm bộ khác mặc !
– Không thích, tôi chẳng muốn phải giải thích với Lạc Thiên và bà quản gia về những thay đổi của mình, mệt lắm, mà không được tin đâu !
– … Thế chuyện mang thai giả, cô gạt Lạc Thiên à ?
– Phải !
– Cô không tính đến chuyện bị phát hiện ra ư ? Mà tôi không hiểu cái trò này có tác dụng gì ?
– Bị phát hiện thì ra đi ! – câu nói nhẹ tựa gió thoảng lại là nặng nề hơn cả ngọn núi. Khả Vy để lại câu hỏi còn lại của anh trong lòng.
Một lát sau anh kéo cô vào trong xe, Khả Vy quàng bụng giả vào người, kể cả khi nước trên người vẫn chảy thành giọt. Nhiệt độ xe chỉnh thích hợp, con đường tiến tới căn nhà của anh.
– Thay tạm cái này vào, để khô đồ rồi tôi đưa cô về, cách này ổn chứ ? – Anh đưa cho bộ áo nhỏ nhất của mình, cô răm rắp làm theo.
– Nhưng mà tôi sẽ tự về, tôi sợ ánh mắt nghi ngờ của Lạc Thiên !
– Không được, tôi không an tâm. Đành thế này, Lạc Trung đang ở chỗ Phi Hàm, lát nữa tôi nhờ anh ta đón cô về, như thế còn sợ bị Lạc Thiên dị nghị không ?
– Tôi không đáng được quan tâm như thế, à, chuyện của anh Trung với chị ấy thế nào rồi, vẫn tiến triển tốt chứ ? – Khả Vy ái ngại trước người đã dắt tay cô trong lễ đường. Lạc Trung rồi cả Lạc Nhã, những người nằm ngoài kế hoạch sẽ nghĩ gì khi sự thật bị vách trần. Về Phi Hàm, cô mong rằng Lạc Trung không bị bức tường ngăn cản như chuyện của mình.
– Chẳng tốt ! – Anh đáp gọn.
Và Khả Vy leo lên xe của Lạc Trung, thật “tình cờ” khi có một ống kính chộp được bức hình đó.
Tay phóng viên đã chầu chực để đoạt được bức ảnh giá trị nhất, anh ta dự định sẽ nhằm lúc Lạc Trung gặp mặt Vũ Gia Minh và nói chuyện cùng Phi Hàm để ép giá buộc đại thiếu gia họ Cao chuộc lại bức ảnh với số tiền khổng lồ. Nhưng thật bất ngờ, hoạt cảnh còn có sự tham gia của dâu thứ nhà họ Cao.
– Cháu chào bác, anh đã về rồi à ! – Khả Vy cất giày vào kệ tủ, cô mời Lạc Trung vào nhà – Anh Trung đến đấy ạ !
Lạc Trung thư thái bước trước Khả Vy, cũng lâu rồi chưa tới thăm gia đình nhỏ của em trai. Bà quản gia bèn gác việc, cúi chào, đoán chắc Khả Vy được thư giãn khi thoát khỏi sự kiểm soát không mấy dễ chịu từ bà. Chính bà đã đề nghị cô đi hóng gió thay đổi tâm trạng. Về phần Lạc Thiên, anh đã về được nửa tiếng mà chưa nhắc tới cô lần nào, giờ người đã trước mặt, anh đơn giản là tiếp đón người anh, phớt lờ cô.
Hơi lạnh tỏa ra từ những viên đá trong suốt, nước thẩm thấu thành giọt đọng ngoài ly, Khả Vy đặt trước Lạc Trung, anh lịch sự đỡ lấy, nhưng khi hướng về Lạc Thiên, cô không nhận được bất kì biểu hiện nào. Cô để ly café xuống bàn, nó vô giá trị trên phần bàn của anh.
– Bé Cao Lạc Ba Chấm được bố cưng chiều đến nỗi cả công ty ai cũng bàn tán đấy !
– Quan hệ giữa anh và Phi Hàm vẫn ổn chứ ?
Khả Vy toan định ngồi bên cạnh Lạc Thiên, giữ khoảng t