Disneyland 1972 Love the old s
Vợ ơi là vợ!

Vợ ơi là vợ!

Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327742

Bình chọn: 8.00/10/774 lượt.

u bao phủ nhân trung. Những ngày trước gặp, cô vẫn thấy niềm vui rạng ngời trong đôi mắt, còn lúc này anh trở nên đăm chiêu trong cảnh chiều tàn. Có lẽ bên cô anh từng khuyết mất nỗi buồn- một phần thiết yếu của cuộc sống.

– Chị Vy, thật ngại, em đến đây làm ảnh hưởng đến hai anh chị quá ! – Nhược Lam thấy Khả Vy vừa bước ra từ ban công phòng bên..

– Không ! Không có gì ! – Khả Vy cầm chiếc bình phun nước, lơ đễnh tưới vào thành chậu.

– Anh Thiên, em cũng ổn rồi, cảm ơn anh nhiều lắm, em…

– Em định đi ? Đừng nói những thứ khách sáo trước mặt anh. Thay vì tìm thuê phòng trong khách sạn hãy ở đây ! – Lạc Thiên nhìn thẳng, không nhìn Nhược Lam, cũng chẳng đoái hoài tới ai kia phía sau.

– Chị cứ ở lại, có gì đâu ạ ! – Khả Vy cần được chạm tới ánh mắt thân thương, nhưng anh đâu cho cô lấy một ánh nhìn.

– Em thấy không tiện lắm, – Nhược Lam dè dặt, – nhà có hai phòng, thế thì em sang phòng kia nhé ! – cô không dám trái lời Lạc Thiên ra đi, anh bảo thủ cũng vì thương em.

– Phòng đó có bà quản gia ! Em cứ ở phòng này !

Kể từ tối qua, Nhược Lam là người được nghe giọng của anh nhiều nhất, Khả Vy gật đầu rồi lùi lại vào phòng. Bàn chân không bước nổi, cô nép mình vào cái màn gió, hy vọng khi đi rồi anh sẽ quay sang.

– Không sao, em ở với bác ấy cũng được. Anh và Khả Vy… Chị ấy chắc cũng biết quan hệ của chúng ta, dù gì cũng không nên. Chỉ cần cẩn thận lời ăn tiếng nói thì bác quản gia sẽ chẳng hay. Hai người là vợ ch…

– Không, anh không nói. Khả Vy cũng chẳng sang đây đâu. – Chưa để Nhược Lam nói gì, anh thêm – Em biết thừa rồi đấy, cuộc hôn nhân này có xuất phát từ tình yêu đâu !

Và anh biết lời nói của mình đã truyền tới được người cần nghe. Vô tình như hàng nghìn hàng vạn mũi giáo vun vút lao về một tâm, hữu ý như viên đạn khi thoát khỏi lòng súng đâm thẳng đích.

Bữa sáng và trưa, bà quản gia cùng Khả Vy dùng bữa trong gian bếp, tới tối mới có đủ thành viên, Lạc Thiên đỡ Nhược Lam xuống, anh để cô ngồi bên mình, và đối diện anh là bà quản gia. Cô-gái-đó ngồi chếch hướng.

– Cô Nhược Lam đã thấy trong người tốt hơn chưa, tôi biết xoa bóp, lát nữa ăn xong tôi sẽ giúp cô ! – Nếu bà quản gia không lên tiếng thì bữa cơm sẽ chỉ là những tiếng đũa cọ tẻ nhạt.

– Dạ, không cần đâu ạ ! Cháu bị sất sát chút thôi. Tại đường trơn quá nên cháu sơ ý ! – dù có vết thương không hở nhưng Lạc Thiên đã băng hết cho cô lại tránh con mắt tinh ý.

– Khả Vy, cô cũng phải chú ý đi lại cẩn thận, tránh bị ngã đấy ! – Bà quản gia chỉ thấy Lạc Thiên quan tâm đến khẩu phần ăn của người ngồi cạnh, anh dóc từng miếng xương, cắt bỏ thịt mỡ giúp Nhược Lam, bà gắp cho Khả Vy, không lược bỏ gì cả bởi cô thích ăn thịt ba chỉ có mỡ hơn nhiều, lọc xương cá cũng là một sở thích của kẻ nghèo.

– Dạ ! – Gia Minh từng nhắc nhở cô, ngộ nhỡ bị ngã đau với cái bụng này thì thật dễ bại lộ. Cô cười nhạt.

– Em ăn thử món trứng này xem, giàu dưỡng chất lắm !

Khả Vy ngẩn ngơ nhìn chiếc đũa trong tay Lạc Thiên đặt lên bát người con gái khác. Cô đã từng được nghe bao lời dịu dàng như thế đấy, những quả trứng đà điểu anh mua cho riêng mình cô thôi mà, vì cô cứ hoài lẩn tránh… nên chúng dần rời xa. Rồi cô cắm mặt ăn tiếp.

Gala khởi chiếu lúc tám giờ trên tivi, Khả Vy đem bốn ly nước cam đặt xuống bàn khách, Lạc Thiên dìu Nhược Lam lên phòng.

– Thôi, cho em ở dưới này ! Em thích ngồi quanh quần mọi người hơn ! – Nhược Lam khước từ. Cô không muốn chiếm thời gian của anh.

– Vậy em cần gì thì cứ gọi anh hoặc bác nhé ! – Anh đặt lưng ngồi kề trên chiếc ghế mà mình với Khả Vy đã từng xem bộ phim ma ngày nào.

Chỉ hai người theo dõi ti vi, bà quản gia cười đến chảy nước mắt bởi các diễn viên tấu hài, còn Lạc Thiên, anh tìm mãi không thấy gì đáng tâm đắc. Nhược Lam chọn cách hướng về Khả Vy, cô ấy đang tha thiết nhìn anh trai cô. Trước ngày họ làm đám cưới, cô đã gửi gắm toàn bộ tình yêu của mình vào Khả Vy, cô không nghĩ những điều Lạc Thiên nói chỉ đơn giản như gió thoảng, anh không yêu cô ấy tại sao duy trì gia đình được đến ngày hôm nay, cớ gì lục tung mọi từ vựng chọn tên cho con. Khi anh lướt một vòng hỏi han cô, cô biết giá trị của cái lướt nhanh ấy thực chất nhìn về ai, đồng thời nhận ra sự có mặt của mình đã làm nước mắt Khả Vy rơi.

Chiếc điện thoại của bà quản gia rung lên, bà để chuông reo vài giây chỉnh giọng mới nghe.

– Các cô cậu cứ xem đi, tôi ra ngoài một lát !

Cả Khả Vy và Lạc Thiên đều biết Cao phu nhân gọi cho bà lấy báo cáo tình hình nhưng chẳng ai trong số họ hay bà thuật lại những gì, giờ đâu đáng quan tâm nữa.

– Lạc Thiên, em muốn thay quần áo, em không thể mặc vừa cỡ của Khả Vy được, cô ấy thấp hơn em, anh… – Một lát, Nhược Lam đề nghị.

– À, anh quên mất ! Em chờ nhé, anh sẽ đi mua ngay !

Lạc Thiên lấy chìa khóa và đi luôn, Nhược Lam có điều gì muốn nói với cô ta. Anh có ở lại thì Nhược Lam cũng tìm cách khác để nói thôi, cách tốt nhất là chiều theo.

– Bác ra ngoài lâu chứ ? Em định nói chuyện riêng với chị.

– Dạ, em nghe đây ạ ! Bác đi không thể về ngay ! – Khả Vy tự ý thức mình nhỏ nhoi, thấp