
ường khi tôi còn học cấp 1. Mẹ tôi là như vậy, kiểm soát giấy chứng nhận, theo cách nhìn của bà, xem ra cuốn sổ hộ khẩu này cũng là một giấy chứng nhận nhỉ?? Hãi hùng !! Nhưng trong đống đồ này không hề có giấy ly hôn của bà và bố tôi năm đó, nghĩ đến đây tôi không kìm nén được cảm giác buồn buồn, khẽ thở dài. Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, truyền đến tiếng nói không kiên nhẫn của Giang Ly ở dưới lầu, tôi mới luống cuống thu dọn, cầm lấy sổ hộ khẩu đi xuống.
Giang Ly vỗ vỗ vào vô lăng, trong ngữ khí có sự châm biếm “Sổ hộ khẩu nhà cô cất kĩ thật đó !”
“Quá khen, quá khen” Tôi nhét sổ hộ khẩu vào trong túi, nói tiếp “Được rồi..đến lượt anh, nhà anh ở đâu??”
Giang Ly chẳng thèm nhìn, liền khởi động xe “Không cần, tôi mang rồi”
“…”
Thiện tai, tiểu tử này luôn mang theo sổ hộ khẩu đi xem mặt? Thật đúng là một kẻ lạ lùng…
Hôm nay người đăng kí đến không nhiều, nên quá trình đăng kí kết hôn của chúng tôi rất thuận lợi. Khi nộp tiền, lúc Giang Ly móc ví, tôi vẫy một tờ 20 tệ trước mặt, cười hì hì nói “Lần này tôi trả nhé !”. Bữa cơm buổi trưa là anh ta mời, chúng ta không thể lợi dụng chiếm không của ai phải không?
Nhân viên kia nhìn Giang Ly, xem ra là động chạm đến tôn nghiêm của người đàn ông, anh ta sẽ không nhận tờ 20 tệ của tôi đâu ! Ai biết được Giang Ly dơ tay ra, nói “Được rồi, dù gì sau này cũng là người một nhà”
Nhân viên kia có chút không hiểu, xí một tiếng tỏ vẻ khinh thường. Tôi đứng trước mặt, may mắn nghe được. Không biết Giang Ly ở phía sau có nghe thấy không. Giang Ly à, xin lỗi, anh cứ để lão nương phô trương lần này nhé…
Rất nhiều năm sau, đối diện với sự sùng bái mù quáng của một thằng nhóc con họ Giang với một người nào đó, tôi giận dữ bất bình, dạy dỗ thằng bé “Bố con giỏi cái gì chứ !! Khi kết hôn chẳng phải mẹ bỏ tiền sao?”
CHươNG 2: GIANG LY Là MộT TêN BIếN THáI (2)
Sau khi từ chỗ đăng kí ra, tôi hít một hơi thật sâu, tự nói với mình “Thoát khỏi chuyện chưa kết hôn, lại không thoát khỏi sự độc thân, đây thực sự là một kết cục viên mãn…”
Giang Ly nhìn tôi khinh bỉ, nói chẳng chút thương tình “Cô thực sự là một cô gái kì quái”
Tôi cười tủm tỉm “Quá khen, quá khen. Ít nhất tôi không mang sổ hộ khẩu đi gặp mặt”
Giang Ly không phản bác, quay người đi lấy xe, vừa đi vừa nói “Lễ kết hôn của chúng ta là việc không thể tránh được, chuẩn bị cho tốt đi”
Nhìn là biết anh ta không hi vọng phải tổ chức hôn lễ nhưng chắc chắn không dám vi phạm mệnh lệnh của một vài người. Có thể đem con mình ép đến đường cùng thế này, trên thế giới này trừ mẹ tôi ra, tôi không còn nghĩ có ai khác.
Choáng ! Tôi nhớ đến mẹ. Bây giờ có phải là tôi nên nói cho bà biết chuyện kết hôn của tôi không? Bỏ đi, có thể kéo dài thêm chút nào thì hay chút đó, dù sao cũng không thể tránh được trận cuồng phong bão táp. Đồng chí Giang Ly à ! Bản cô nương đây phải chịu áp lực quá lớn mới cùng anh kết hôn đó !!
Giang Ly hỏi tôi có cần anh ta đưa về nhà không, tôi xua xua tay nói không cần, tôi không về nhà.
Thế là anh ta dứt khoát chui vào xe, phóng vút đi như một làn khói.
Câu “qua cầu rút ván” chính là nói anh ta !!
Chỉ có như vậy, hai người cầm sổ hộ khẩu của mình, dứt khoát ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình…Đương nhiên, tôi không về nhà, anh ta chắc cũng không đi tìm mẹ, lấy một ví dụ thôi mà, hì hì.
Tôi móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hạp Tử.
Hạp Tử tên thật là Hà Tư, hàng xóm của tôi. Tôi quen cô ấy từ hồi còn mặc tã ( theo cách nói của Hạp Tử, thì cô ấy ở trong bụng mẹ đã quen biết tôi ). Hai đứa đều là bạn học cùng lớp từ tiểu học đến tận cấp 3, đến khi lên đại học, trường học của hai chúng tôi cũng là hàng xóm. Nếu tôi là con trai thì sớm đã là thanh mai trúc mã với cô ấy rồi.
Lúc này, Hạp Tử đang đi làm, không tiện nhận điện thoại nên tôi gửi tin nhắn “Bạn yêu quý, mình kết hôn rồi !”
Chưa đầy một phút sau, Hạp Tử gọi đến “Tiểu Quan (cô ấy luôn gọi tôi thế này), cậu muốn kết hôn rồi? Sao trước đây không nghe cậu nhắc đến…?”
Tôi cắt ngang lời cô ấy “Cải chính nhé ! Không phải là muốn kết hôn rồi mà là đã kết hôn rồi, chú ý từ chỉ thời gian !”
Người bên đó giống như bị sét đánh trúng vậy, hồi lâu không có phản ứng. Tôi rất hài lòng với hiệu quả này, cân nhắc nếu như chuyện kết hôn chỉ thông thường là dọa Hạp Tử một chút, cuộc sống đó cũng vô cùng vui vẻ rồi !
Cuối cùng, Hạp Tử cũng tỉnh lại, hét lên “Cậu nói cái gì? Cậu kết hôn rồi?”
Suýt nữa tôi làm rơi điện thoại, toát mồ hôi, sự bùng phát này của Hạp Tử, sốc quá, giọng nói này, nếu như làm fan hâm mộ thì cũng có tương đối tiền đồ nhỉ?
Sau này, Hạp Tử nói với tôi, lúc đó cô ấy đang họp, đành trốn ở dưới bàn gọi điện thoại và đã khiến cho ánh mắt của mọi người, từ giám đốc đến nhân viên đổ dồn về phía cô ấy.
-♥-♥-♥-♥-♥-
Cay cay thực sự là một món ăn ngon không gì bằng, vừa rẻ vừa ngon, có mời khách ăn đến nứt cả bụng, thì tôi cũng sẽ không phá sản, thứ đồ ăn ngon tuyệt như vậy. Khi Hạp Tử dường như dùng tốc độ cưỡi Phong Hỏa Luân chạy đến trước tiệm đồ ăn vặt bánh cay tôi ngồi, tôi đang cắn một cuộn nấm kim châm, nhìn thấy cô ấy, vừa vẫy