
ì? Vậy cô nhìn tôi làm gì? – Minh Dạ Tuyệt cau mày, uống xong ngụm canh cuối cùng, nghi hoặc hỏi cô.
– Không có, em. . . . . . em chỉ là nhàm chán thôi, ha ha, nhàm chán mà thôi. – Duy Nhất cười khan gãi gãi da đầu nói.
– Nhàm chán? Thật đúng là nhàm chán, được rồi, tôi ăn no rồi, cô vội vàng dọn dẹp một chút đi – Minh Dạ Tuyệt nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ, trong lòng khẽ dao động, buông chén canh trong tay xuống phân phó một tiếng, sau đó đứng lên rời khỏi bàn ăn.
– Ách. . . . . . , thật đúng là mười năm như một ngày, tính cách không thay đổi gì cả, luôn tạo ra bộ dáng lạnh lùng, cũng chẳng nói được lời tốt đẹp nào?. – Duy Nhất nhìn theo bóng lưng của anh, môi nhỏ cong lên nụ cười. Mỗi lần đều là như vậy, luôn lạnh lùng ra lệnh cho cô, chẳng bao giờ nói với cô một câu tốt đẹp nào.
– Cô nói cái gì? – Minh Dạ Tuyệt nghe cô lầu bầu, chợt dừng bước lại quay đầu hỏi.
– À? Ha ha, không có gì, em đâu có nói cái gì đâu. – Nhìn động tác đột nhiên xoay người lại, Duy Nhất hoảng sợ thiếu chút nữa không biết phản ứng thế nào, kinh hồn bạt vía nói. Người đàn ông lạnh lùng này tự dưng quay đầu lại, không biết làm như thế sẽ doạ người ta sao?
– Không? – Minh Dạ Tuyệt cau mày hỏi, nhưng anh rõ ràng đã nghe được câu “mười năm như một ngày” mà, chẳng lẽ anh nghe lầm ư?
– Không có, dĩ nhiên không có. Hắc hắc he he. . . . . . – Duy Nhất cười hắc hắc, khoát khoát tay, nhất định lỗ tai của người này rất thính. Cô nói nhỏ như thế mà anh cũng nghe được.
Minh Dạ Tuyệt nhìn cô cười ngây ngốc, khóe môi khẽ nâng lên, quay đầu hướng cầu thang đi tới.
Thật sự là một cô gái ngu ngốc.
– Haizzzz. . . . . . – Thấy anh quay đầu rời đi, Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm, hiện tại dường như cô không còn là cô nữa.
Thu thập xong bát đũa, Duy Nhất đỡ lấy cái eo mình có chút chua xót, trở về phòng ngủ, từ từ bò lên giường. Có lẽ anh đã trở về phòng mình để rửa mặt, hai tháng này, mặc dù anh ngủ trong phòng của cô, nhưng anh vẫn thay đồ và rửa mặt ở phòng của anh.
Duy Nhất đưa tay ra, kéo một góc chăn bông đắp lên người, mệt đến không thể nhúc nhích được. Hiện tại dường như cô càng ngày càng mệt mỏi. Trước kia suốt đêm cô không ngủ cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi, ngày thứ nhất là việc tất bật, đêm về ngủ một chút, ngày thứ hai vẫn sẽ làm việc lại bình thường. Nhưng bây giờ chỉ ngồi ở trên ghế sa lon chờ anh, cũng cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần ngày thứ nhất ngủ không đủ giấc là ngày thứ hai yếu đuối ngay. Có lẽ chuyện này liên quan đến đứa con trong bụng cô, gần đây cô biến thành người rất thích ngủ, trước kia sáng sớm sẽ tự động thức dậy theo đồng hồ sinh học nay thì chẳng được nữa.
– Bảo bảo, con phải ngoan ngoãn nhé, như vậy mẹ mới không quá mệt mỏi. – Duy Nhất nhè nhẹ vỗ về chiếc bụng của mình buông lời thỏ thẹ, nghiêng người nhìn qua đôi mắt vẫn nhắm nghiền của ai đó.
Trong vô thức đôi mắt của Duy Nhất ngày một chìm sâu hơn, mang theo một nụ cười mãn nguyện tiến vào mộng đẹp. Lúc Minh Dạ Tuyệt bước vào nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi thẩn thờ.
Cô đang cười cái gì vậy? Rốt cuộc có chuyện gì đáng để cô vui vẻ như thế?
Minh Dạ Tuyệt đứng bên giường nghiêm túc quan sát người đã sớm ngủ say, trong đầu tràn đầy nghi ngờ. Trước kia cô không thường xuyên cười như vậy, hôm nay chỉ cười một chút đã khiến lòng người mê loạn rồi. Đến tột cùng cô đang suy nghĩ cái gì thế? Rốt cuộc có chuyện gì làm cô vui vẻ như thế?
Không nghĩ ra, cũng không còn muốn. Minh Dạ Tuyệt vén một góc chăn lên rồi nằm xuống, đem thân thể của cô kéo lại trong lồng ngực mình, chóp mũi lập tức ngập tràn hương thơm của cô, thỏa mãn đem cằm chóng lên đỉnh đầu, từ từ nhắm hai mắt lại.
Mười năm qua anh chưa từng có cảm giác như thế, hai tháng nay cảm giác ấy đã khôi phục, cô giống như là liều thuốc ngủ của anh, cô khiến cho anh cực kỳ an tâm khi ngủ, nếu như cứ tiếp sống thế này với cô, cuộc đời anh sẽ nhẹ nhàng hơn.
– Ừ. – Người trong ngực bỗng ừ lên một tiếng, giống như con mèo nhỏ khẽ kêu, khiến cơ thể sắp đi vào giấc ngủ của Minh Dạ Tuyệt trở nên cương cứng. Thân thể của anh giống như càng ngày càng khó có thể kháng cự trước sự hấp dẫn của cô. Trước kia ôm cô ngủ, chỉ bởi vì có cô bên cạnh anh không khó ngủ, nhưng bây giờ anh lại phát hiện, việc ôm cô ngủ đơn thuần sẽ không thỏa mãn nhu cầu của anh.
– haizzz. . . . . . – Minh Dạ Tuyệt nhìn cô gái trong ngực anh, hình như người kia lại tiếp tục ngủ, anh cười khổ một tiếng, cô gái này thật đúng là không cảnh giác gì cả, ngủ an tâm như vậy sao.
Không khí đêm ấy dần nóng lên, nhưng cô gái bên cạnh dường như chẳng phát hiện ra, người đàn ông này lại chẳng muốn vì dục vọng của mình mà đánh thức cô, bởi vì nhìn cô ngủ ngon như thế, mà tự mình chịu đựng hỏa dục thêu đốt cơ thể.
Từ ngày đó, Duy Nhất ngủ đến sáng bét, trên căn bản là khi mặt trời lên cao rồi cô vẫn chưa tỉnh dậy. Nhưng cũng từ ngày đó mỗi đêm cô đều chờ anh về rồi mới đi ngủ, cũng bắt đầu tự mình xếp quần áo cho anh, làm tất cả vì anh. Mặc dù anh chưa bao giờ nói cảm ơn cô, nhưng cô vẫn vui vẻ khi làm việc. Mỗi ngày sau khi sắp xếp đồ đạc trong phòng anh, cô lại và