XtGem Forum catalog
Vợ trước của tổng giám đốc Satan

Vợ trước của tổng giám đốc Satan

Tác giả: Tử Yên Phiêu Miểu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328293

Bình chọn: 7.5.00/10/829 lượt.

a.

– Cái tát mới vừa rồi là trừng phạt cô, không nên khiến Nhu Nhi bị kinh hoảng đến sợ hãi. Còn cái tát này là trừng phạt cô không nên cầm đao kề lên cổ Nhu Nhi của tôi, khiến nó bị thương. May nhờ Nhu Nhi không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. – Duy Nhất cắn răng nói xong, xoay người hất tay Minh Dạ Tuyệt ra, rời đi.

Minh Dạ Tuyệt sững sờ nhìn Duy Nhất xoay người rời đi, nhìn lại hai má sưng đỏ của Hạ Thanh Lịch, thoáng qua trong mắt một tia tàn nhẫn.

Cô ấy vừa nói cái gì? Hạ Thanh Lịch đã gây nguy hiểm gì cho Nhu Nhi?

CHƯƠNG 71: GÂY KHÓ KHĂN

Hạ Thanh Lịch thấy Duy Nhất rời đi, vốn trong lòng cô đang vì thù hận mà mắng chửi, lại không nghĩ rằng cô ta lại đột nhiên quay đầu nhìn cô, bị sợ đến mức toàn thân run rẩy khiến cô lui về phía sau, trong mắt đầy tia hoảng sợ, e sợ Duy Nhất sẽ đem sẽ đánh cô, nghe lời nói của Duy Nhất, nhìn ánh mắt sắc bén của cô ta, lòng của cô không khỏi cô rúm lại. Người phụ nữ này, rốt cuộc đang làm việc gì? Tại sao lại lợi hại đến như vậy? Đang lúc cô không biết mình nên phản ứng ra sao thì cô ta xoay ngươi rời đi, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, một đôi mắt tràn đầy khí lạnh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

– Tổng. . . . . . Tổng giám đốc, xin anh tin tưởng tôi…tôi thật không có. . . . . . – Mặt Hạ Thanh Lịch trắng bệch, hoảng sợ giải thích.

– Không có? – Minh Dạ Tuyệt trầm giọng cắt đứt lời nói lắp ba lắp bắp của cô, đi từng bước một đến gần Hạ Thanh Lịch.

– Không có. . . . . . Không có, thật. . . . . . Thật. – Hạ Thanh Lịch nhìn tròng mắt thâm thúy của anh, nhìn theo bước chân đang từng bước một tiến về phía cô mà tự giác lui về sau, cho đến khi lui đến sát tường thì cô không còn đường nào để trốn nữa.

– Thật? Tốt nhất là không có, nếu để cho tôi phát hiện ra cô làm chuyện đó, vậy tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Cô phải biết, đụng đến người nhà của tôi, thì sẽ chẳng thể tồn tại được. Biến, bắt đầu từ hôm nay, không cho phép cô bước vào phòng làm việc của tôi một bước. – Con ngươi lạnh lùng của Minh Dạ Tuyệt nhìn sự hoảng hốt của Hạ Thanh Lịch, cho đến khi thấy cô cúi đầu nhận lỗi, mới xoay người cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi vội vã đi ra ngoài.

Bây giờ anh không có thời gian ở chỗ này, anh muốn đi xem người phụ nữ kia giở trò gì. Xem ra, hôm nay chuyện Hạ Thanh Lịch là sai lầm của anh, nhưng chuyện ly hôn, cũng là do anh cố ý gây nên. Anh cho là cô sẽ không ký, nhưng không nghĩ tới phụ nữ kia lại cứ thế mà ký vào đơn, có thể cô cũng chỉ vì tức giận nhất thời mà làm thế, hôm nay phải đem tờ hợp đồng kia hủy đi mới được. Mặc dù anh không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới việc cô sẽ rời đi, trong lòng anh có một loại cảm giác trống rỗng, anh không biết điều này thể hiện cho điều gì, nhưng anh chỉ biết là mình không thể để cho cô cứ như vậy rời khỏi đây.

Hạ Thanh Lịch cắn môi nhìn bóng lưng Minh Dạ Tuyệt đang chạy ra ngoài, một giọt nước mắt phẫn hận từ khóe mắt rớt xuống, nhấc chân từ từ đi ra ngoài.

Cô tính là gì? Trong lòng anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì? Cố gắng bên cạnh anh nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện vì anh như vậy, đổi lấy chính là một câu nói nhẫn tâm của anh sao?

Không, đều là lỗi của người phụ nữ kia, nếu cô ta không phải đem mấy chuyện kia nói cho Minh Dạ Tuyệt thì cô không biến thành thế này.

Lam Duy Nhất, đừng khiến cho tôi tìm thấy cô, nếu không trước hết tôi sẽ làm cho cô chết không có đất chôn xác.

Nghĩ tới đây, đầu Hạ Thanh Lịch từ từ nâng lên, trong mắt thoáng qua một tia quật cường không chịu thua, hàm răng trắng noãn va vào nhau lập cập, Hạ Thanh Lịch cô không phải là người dễ trêu chọc vậy đâu, hai bạt tai này, cô sẽ nhớ, một ngày nào đó, cô sẽ đem cả vốn lẫn lãi của hôm nay đòi lại cho bằng được. Một ngày nào đó…. không xa đâu.

Minh Dạ Tuyệt tăng tốc lái xe về nhà mình, dọc theo đường đi anh vừa lái xe vừa nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh nhưng không thấy xe Duy Nhất đâu, anh hỏi bảo vệ, bảo vệ nói cô có lái xe tới, nhưng dọc theo đường đi anh lại không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu, xe của anh coi như đã chạy rất nhanh rồi, người phụ nữ nhỏ bé kia không thể lái xe nhanh hơn anh được. Chẳng lẽ do anh chạy quá nhanh, nên sớm đã vượt qua xe cô ấy rồi.

Khi trở lại nhà Minh Dạ Tuyệt thấy xe cô đang đậu trước cổng thì anh vô cùng kinh ngạc, cô ấy trở về lúc nào vậy? Cô quay lại? Nhưng anh không để ý cũng không suy nghĩ nhiều, xuống xe lập tức chạy lên trên lầu.

Duy Nhất về thì tự tay thu dọn một ít đồ, xách một cái valy đồ mà bảy năm trước cô mang đến đây đi ra khỏi phòng ngủ, cái valy cũ kỹ này là thứ duy nhất thuộc sở hữu của cô, trừ cái này thì cũng không còn cái gì nữa.

Cô không có cách nào để nói cho Nhu Nhi hiểu chuyện cô đã ly hôn với Minh Dạ Tuyệt, nhưng cô cũng đã không còn lý do gì để ở lại chỗ này nữa rồi.

– Dì Trương , đây là chìa khóa nhà, chờ lúc nào cậu cả trở về thì giao cho anh ta, con với Nhu Nhi đi trước. – Duy Nhất đem chìa khóa trong tay đưa cho Trương tẩu, sau đó đi tới chỗ Nhu Nhi, bé vẫn ngồi ở trên ghế sa lon xem