
khiêu vũ trong biển hoa.
Mặt Hạ Tuyết tựa vào trên bả vai của hắn, hưởng thụ hắn dịu dàng ôm trong ngực, nghe hơi thở trên người hắn làm cho người ta an toàn và lệ thuộc, hai mắt không khỏi đỏ lên, sâu kín nói: “Cho đến bây giờ —— Đều là anh hát cho em và Hi Văn nghe bài hát thích nhất, tối nay —— Em hát cho anh nghe một bài có được không? Bài anh thích nghe nhất ——”
Daniel ôm khẽ Hạ Tuyết, mỉm cười nói: “Tốt ——”
Hạ Tuyết tựa vào trước bả vai Daniel, nước mắt rơi xuống, êm ái hát:
The other night dear (Thân ái, vào một đêm)
As I lay sleeping (Khi anh chìm vào giấc ngủ)
I dreamed I held you in my arms (Trong giấc mộng, anh ôm em vào trong ngực)
But when I awoke, dear, I was mistaken (Thân ái, nhưng khi tỉnh lại, anh biết mình nhầm lẫn ——)
Daniel nghe đến đó, im lặng cười khẽ, hai mắt đỏ thắm ôm Hạ Tuyết trong ngực, mặt hắn dán nhẹ vào mặt của cô, cho cô một chút cổ vũ, bởi vì sáu năm cô ở Pháp, vì tính cách nhiệt tình, mà thường phạm sai lầm.
So I hung my headand I cried (Anh cuối đầu khóc thút thít)
You are my sunshine, my only sunshine (Em là ánh mặt trời, ánh mặt trời duy nhất của anh)
You make me happy when skies are gray (Khi mây đen giăng đầy, em làm cho anh vui vẻ)
You’ll never know dear, how much I love you (Thân ái, em sẽ không bao giờ biết, anh yêu em biết bao nhiêu)
Please don’t take my sunshine away (Xin đừng mang ánh mặt trời của anh đi)
Hạ Tuyết hát đến cuối cùng, hai tròng mắt rưng rưng, ôm lấy Daniel nghẹn ngào nói: “Em không bỏ được anh —— Daniel —— Cám ơn tình yêu của anh 6 năm qua —— Cám ơn anh, đã cho em giương cao đôi cánh bay lượn trong cuộc đời, anh cho em sáu năm tuyệt vời nhất trong cuộc đời, tình yêu mơ mộng nhất, tình yêu chân thành nhất —— Cám ơn anh —— Em hổ thẹn với tình yêu của anh, kiếp sau không cần gặp lại em, cho dù gặp phải em, không cần ngu ngơ ở trong mưa chạy về —— Anh phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc —— ”
Daniel chỉ mỉm cười ôm Hạ Tuyết nhẹ bước theo vũ điệu, sâu kín nói: “Nếu cuộc đời có thể làm lại một vạn lần, anh vẫn sẽ quay về, như vậy anh sẽ có em nhiều hơn sáu năm —— Nếu anh không quay về, có thể anh cũng không có gì cả —— Bảo bối, đuổi theo hạnh phúc của mình đi, gần đây làm rất tốt, cứ như vậy tiến tới —— Anh sẽ trông chờ hạnh phúc của em và Hi Văn —— Thoải mái một chút —— Hả? Tình yêu của chúng ta, vẫn tồn tại mãi mãi, mãi mãi —— Dùng tình cảm khác, vì cuộc sống tuyệt vời của nhau mà chúc mừng, em và Hi Văn mãi mãi là người thân của anh —— Anh sẽ không rời bỏ các người —— Mãi mãi sẽ không ——”
Hạ Tuyết cười nhỏ, ôm hắn chặt hơn, nước mắt lăn xuống, Daniel cũng mỉm cười, hôn nhẹ tóc cô, nước mắt dọc theo sống mũi anh tuấn, lăn xuống.
Chương 578: Cự Nự Với Ngoài Cửa
Nhà họ Hàn, phòng của Hàn Văn Vũ.
“A sĩ!” Hàn Văn Vũ mặc áo len màu trắng, cổ chữ V, quần tây màu đen, ngồi trên ghế sa lon gỗ lim của mình, trong tay cầm bài xì phé, ném ra một con sĩ cơ, trên mặt đắc ý nở nụ cười.
Hàn Văn Kiệt mặc T shirt màu xanh dương nhạt, cổ áo mở ra, quần tây màu trắng, trong tay cầm một con sĩ bích, ném một cái trên bàn!
Hàn Văn Vũ lập tức ngẩng đầu lên, rất không khách khí nhìn em trai, tức giận nói: “Cả buổi tối, chú luôn đối nghịch với tôi! Chú có ý gì? Chú nhìn anh cả đi, vẫn không sợ hãi ——”
Hắn vừa nói xong, cũng đã liếc mắt nhìn về phía Hàn Văn Hạo ngồi một mình trên ghế sa lon, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám tro, trong tay cũng cầm một thanh bài xì phé, hai mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn chừng bài xì phé, lại giống như không nhìn gì, thấy em trai thứ ba ném ra một con sĩ, lạnh nhạt nói: “Qua ——”
“Anh cả có thể không qua sao?” Hàn Văn Kiệt nói hết lời, liền mỉm cười ném ra bốn con hai, một con J, sau đó lại ném ra ba con tám, một đôi năm, từng phé, từng phé bỏ xuống, Hàn Văn Vũ nhìn thấy vậy, vẻ mặt tức giận nói: “Chú có ý gì? Hôm nay chú đã thắng anh rất nhiều tiền rồi ! Chú tiêu xài thế nào? Viện trưởng tương lai!”
Hàn Văn Kiệt nhìn anh cả cười khẽ một tiếng, vươn tay đẩy gọng mắt kính của mình một cái, chậm rãi nói: “Em có tiền nhiều hơn nữa, cũng không có nhiều tiếng vỗ tay hơn anh, anh nói anh cả lo lắng cho anh —— anh muốn cám ơn hắn, em trai đối với anh cũng không kém a, lúc bình thường, anh cả nói lời khó nghe với anh, em vẫn không có bỏ đá xuống giếng!”
“Chú dựa vào cái gì muốn bỏ đá xuống giếng! ?” Hàn Văn Vũ liếc mắt nhìn em trai, rồi “a” một tiếng, cười hì hì nói: “Thì ra chú ghen tị sao? Vì anh ở trên sân khấu không có cám ơn chú?”
Hàn Văn Kiệt vừa xào bài, vừa nhìn anh hai cười nói: “Chẳng lẽ em không nên bày tỏ bất mãn? Anh cám ơn cha mẹ của anh, cám ơn anh trai của anh, sau đó nói liền một mạch rất hay, người không hiểu, còn tưởng rằng nhà họ Hàn chỉ có hai anh em các người đấy? Bình thường cái nhà này, có chút nhức đầu nóng sốt, không phải là em xử lý sao? Tại sao em lại bị anh coi như không khí hả? Cha mẹ đối với chuyện anh đoạt giải cũng không quan tâm, là em ngồi trước TV tâng bốc anh —— Anh thật sự quá vong ân phụ nghĩa đi ——”
Hàn Văn Vũ chậc, chậc, chậc, cầm lấy bài xì phé trong tay em trai, vừa ch