
à này! Bình thường một năm, nửa năm cũng không về, hiện tại mỗi ngày về nhà ôm Ông Thọ ngủ, ghê tởm!”
Tính tình Hàn Văn Kiệt lại dễ chịu, nói với anh cả: “Anh cả — Anh hai nói như vậy, ý là muốn đưa ra cho anh một chút chủ ý —”
“Anh không cần bất cứ ai!” Hàn Văn Hạo thật bắt đầu nóng nảy, sau đó dùng tay vỗ cánh cửa gỗ, vừa vỗ, vừa lo lắng, nói: “Hạ Tuyết, đây là một sự hiểu lầm! Hôm nay anh đi tham gia tiệc cốc-tai, sau đó nhìn thấy một người bị té ngã, anh chỉ có thể bế cô ấy trở về sảnh tiệc! Anh lấy thân phận của một Tổng Tài công ty tới, vừa khích lệ xong nhân viên, không thể nào làm như hoàn toàn không thấy — Chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn đối với anh không có lòng tin sao? Nghe lời — Mở cửa đi! ! Cho anh vào đi!”
Bên trong chính là một chút âm thanh cũng không có! ! Tiếng con muỗi bay cũng không có!
Bây giờ, Hàn Văn Hạo không có biện pháp, liền lớn tiếng gọi Lý thẩm nói: “Lý thẩm! ! Cầm chìa khóa cho tôi! !”
Lý thẩm vội vàng đi tới, sốt ruột nói: “Mợ cả vừa vào phòng thì cũng đã hỏi tôi chìa khóa phòng, tôi nghĩ không có đáng ngại, nên đưa cho cô ấy —”
Phốc! Hai anh em Hàn Văn Vũ không nhịn được, cười ra tiếng!
Hàn Văn Hạo đứng ở đầu này, thở hổn hển, thật sự là không có cách nào, liền tiếp tục vỗ cửa, cao giọng nói: “Em mở cửa! ! Có nghe thấy không? Chúng ta cũng đã ở cùng một chỗ! ! Còn phải hờn giận sao? Có chuyện gì, nói ra là được! Nhất định phải cách một cánh cửa sao? Anh không chịu nổi như vậy! Em mở cửa cho anh! ! Lập tức! !”
Nhưng bên trong vẫn không có vang động!
Cửa một cái phòng khác lại mở ra, Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt từ trong phòng đi ra, nhìn con trai cao cao tại thượng, đang cầm một bó hoa hồng rất khó coi, đứng ở cửa bên, bọn họ thật cũng không đồng tình nói: “Đáng đời! Mình là thân phận gì? Trước kia có tin tức gì thì cũng thôi đi, nhưng đã cùng Hạ Tuyết công khai, phải toàn tâm toàn ý cư xử, gây ra chuyện như vậy, trong nhà của chúng ta cũng không vẻ vang!”
Hàn Văn Hạo trầm mặt đứng ở cửa, đang cầm bó hoa kia, không lên tiếng!
“Còn có a —” Trang Minh Nguyệt cau mày nhìn con trai tay cầm bó hoa kia, rất không thể lý giải hỏi: “Hoa này — Tại sao lại biến thành như vậy? Một loại màu sắc cũng hơn mười đóa? Thoạt nhìn hết sức cũ!”
Trái tim Hàn Văn Hạo nổ tung, không có cách nào, nhìn cánh cửa kia, không sợ mất mặt, nói: “Em mở cửa đi! Hạ Tuyết! Đừng để cho người trong nhà chế giễu! ! Xem như là lỗi của anh, được không? Mở cửa! ! Mau! !”
Cánh cửa kia giống như keo 520 dính cứng, nghe tiếng động! !
Hàn Văn Hạo nặng nề thở dài, thật sự là không thể nhịn được nữa, vừa muốn dùng hết sức đập cửa, cửa bên cạnh cũng mở ra, hắn quay đầu, nhìn thấy con gái mặc váy ngủ nhỏ màu hồng, đội mũ nhỏ, lảo đảo đi ra ngoài, ôm vai nói với cha: “Ông nội tổng thống đã nói với con, lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển, nếu cha không thể hiểu, gõ cửa cũng không có biện pháp, phụ nữ bình thường rất không nói lý —”
Hàn Văn Hạo nhìn con gái mình, biết cô bé có biện pháp, lập tức hỏi: “Làm thế nào mới có thể làm ẹ mở cửa?”
Hi Văn dựa vào cửa phòng, đôi mắt to chợt lóe, cảm thấy có chút lãng phí thông minh của mình, nói: “Cha có hai lựa chọn, một là xô cửa vào, hai là trèo ban công — Ban công phòng của con và ban công phòng của cha, khoảng cách còn kém một chút, nếu cha có thành ý, con có thể cho cha mượn dùng một chút!”
“Chuyện cười! ! Cha muốn dùng phải mượn ban công?” Sắc mặt của Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, tức giận nói!
Chương 592: Lạnh Quá
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, cố nín cười, tựa vào cửa ban công, nhìn anh trai mình đang cầm bó hoa hồng, đứng ở ban công, đang ngắm nghía, nhìn trái, nhìn phải, bọn họ lại nhịn không được, che miệng nở nụ cười!
Sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, quay đầu lại, nhìn hai em trai, dùng giọng bén nhọn nhất, nói: “Hai chú là thứ ăn cây táo, rào cây sung! Sẽ không gặp được chuyện tốt! Leo qua ban công, mắc mớ gì các chú? Các chú muốn leo, cũng không leo được! Cút!”
“Ôi chao, anh cả!” Hàn Văn Vũ lại không nhịn được, cười rộ lên, nói: “Anh có muốn em lấy cho anh sợi dây thừng, cột chặt vào hông của anh, giống như lần trước Hạ Tuyết từ lầu rơi xuống, cả chiếc dù để cho anh nhảy, đề phòng rủi ro ?”
Hàn Văn Hạo mặt lạnh nói: “Anh đầu tư năm tỷ, cho chú đi quay phim ở ngoài hành tinh, cả đời này đừng trở về nữa cho anh!”
Hắn vừa nói xong, đem hoa đặt ở trên ban công, sau đó tự mình cởi tây trang xuống, ném cho Văn Kiệt ở sau lưng, Hi Văn đã rất khéo léo đưa đến cái ghế ngồi bằng ngọc mà ông nội làm cho cô bé, đặt bên chân hắn —
“Con gái tốt! Cha hứa với con, về sau không sinh em trai, em gái nữa! Chỉ một mình con!” Hàn Văn Hạo nói xong, bước lên ban công, sau đó nắm chặt cây cột treo đèn lồng màu đỏ trên mặt tường, tiếp đến, rất thuận lợi nhảy qua, cũng đã vượt qua ban công đối diện, nhẹ nhàng đi trên ban công! ! Trên mặt của hắn vui sướng, nhìn em trai nói: “Ném hoa cho anh đón lấy! !”
“Anh cả!” Rốt cuộc, Hàn Văn Kiệt nhìn anh trai lên tiếng —”Hoa này coi như xong đi — Điều này thật sự là —”
“Đưa anh!” Vẻ mặt Hàn Văn Hạo cố chấp ra lệnh! !