
g lòng 5 người áo đen nhất trí nghĩ như vậy.
Mà cô hầu gái mới vừa được Hồ Cẩn Huyên cứu thở gấp, khôi phục thần chí, giương mắt nhìn trận thế trước mắt, nhìn những người áo đen giống một trận gió biến mất tại chỗ, trong lúc vô tình nhìn thấy một người áo đen ôm Hồ Cẩn Huyên, miệng há thật to, ấp úng nói: “. . . . Phu. . . . . . Phu. . . . . . . Nhân. . . . . . .” .
Ông trời a! thứ cô vừa thấy không phải là ngũ đại hộ vệ huấn luyện hai năm trong truyền thuyết chứ? Không đúng, hiện tại không phải cái này, mà là tại sao phu nhân phải ở trong ngực hộ vệ, chẳng lẽ cô bị thương. Giờ phút này cô hầu gái không để ý đến kinh sợ, nhanh chóng chạy vào biệt thự, hoàn toàn quên mất nếu không phải phu nhân nhà mình đột nhiên xuất hiện, có lẽ cô đã sớm mất mạng rồi.
Nghe được câu văn không trọn vẹn trong miệng cô hầu gái này thì khuôn mặt Lý Tinh nửa áp trên đất đã tái nhợt, giờ càng tái nhợt. Bởi vì cô nghĩ đến truyền thuyết chủ tử sủng ái phu nhân, trong bang, mọi người đều biết chủ tử mất gần hai năm để huấn luyện năm ám vệ để bảo vệ phu nhân. Vừa rồi những người áo đen kia trùng hợp năm người, hơn nữa còn mặc đồ đen, cô gái tuyệt mỹ có thể tùy ý đi lại trong bang, rõ ràng đã được chủ tử chấp thuận, đáp án như vậy quá sinh động rồi.
Cô gái tên Tâm vội ngăn cản cô hầu gái, khẩn trương hỏi: “Cô vừa nói phu nhân là ai?” , đồng thời trong lòng không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần không được như cô nghĩ, nếu không họ sẽ chết rất thảm. Nhưng ông trời giống như đối nghịch với họ, lời kế tiếp của cô hầu gái như sấm sét giữa trời quang, làm gót chân cô đứng cũng không vững.
Cô hầu gái lên cô gái nhỏ nhắn trước mắt, cô nhận ra cô ấy, vừa rồi đối phương có ra tay muốn cứu cô. Mặc dù người phụ nữ kia cuối cùng vẫn muốn giết cô, nhưng cô gái trước mắt tựa hồ không phải quá xấu. Vì vậy cô hầu gái ấp úng nói: “Tôi. . . . . . Phu nhân không phải là cô gái tuyệt sắc mà người áo đen ôm trong ngực sao, chính là vợ mà chủ tử thích nhất.” , nói xong, nhanh chóng chạy đi, cô còn muốn đi chăm sóc phu nhân.
Lý Tinh tuyệt vọng nhắm hai mắt, nếu như trong lòng cô còn tồn tại chút may mắn, thì giờ phút này cô hoàn toàn tuyệt vọng. Lời nói cô hầu gái vẫn quấn quanh trong tim cô, khiến toàn thân cô đau đến mức không muốn sống, họ đắc tội phu nhân, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết, chủ tử sủng ái phu nhân như thế nhất định sẽ tức giận, kết quả cuối cùng họ sẽ chết không toàn thây.
Trong rừng trúc chỉ còn lại hai người, một nằm trên đất, một đứng xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ. Hàn phong (gió lạnh) trận trận thổi qua, thổi lá trúc soàn soạt soàn soạt, một vẻ đẹp tiêu điều. Bởi vì phu nhân đột nhiên đến đã mang lại tinh thần phấn chấn cho Hắc bang, nhưng không khí lúc này có thể nói lo lắng tới cực điểm, bởi vì phu nhân mới vừa cao hứng ra cửa ngắm phong cảnh thế nhưng lại hôn mê được ám vệ ôm trở lại.Nngười hầu cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng họ có thể dự đoán lửa giận của chủ tử nha, trong lòng bắt đầu mơ hồ bất an.
Vốn đang nghị sự, Thẩm Dật Thần nghe nói vợ yêu xảy ra chuyện, gân xanh trên trán nổi lên, trong lòng kinh hoảng, bỏ lại một đám trọng thần trong bang, vội vội vàng vàng chạy đi, bảo bối anh che chở trong lòng vừa rồi còn hoàn hảo, thế nào trong nháy mắt lại xảy ra chuyện, ngay trên địa bàn của anh, điều này làm sao anh chịu nổi. Giờ phút này Thẩm Dật Thần hoàn toàn quên mất anh đã an bài ám vệ bên người Hồ Cẩn Huyên, cũng quên mất cô gái anh yêu vốn là bản lĩnh cũng không thấp, tuyệt đối không phải là cô gái yếu đuối mặc người chém giết.
Phòng ngủ to như vậy, bởi vì Thẩm Dật Thần đột nhiên tiến vào không khí bị ép thấp. Tất cả mọi người có thể nhìn thấy trên người anh ẩn nhẫn lửa giận, chỉ thấy anh bước nhanh tới bên giường, đau lòng cúi đầu hôn Hồ Cẩn Huyên đang cau mày trong giấc mộng, đôi tay to lớn nắm chặt tay cô gái trên giường, trong lòng vì khuôn mặt tái nhợt của cô mà đau lòng.
Trong chốc lát, khi hắn lần nữa ngẩng đầu lên thời điểm, bén nhọn trong mắt có thâm trầm nổi lên Phong Bạo.
“Chuyện gì xảy ra?” Giọng điệu anh trầm thấp hơn nữa căng thẳng, vô hình trung mang cho mười thầy thuốc, năm người áo đen và bốn người làm nữ áp lực lớn lao.
Một người áo đen đứng ra giải thích, miệng còn chưa mở, đã bị Thẩm Dật Thần phất phất tay, hướng về một thầy thuốc lạnh như băng nói: “Còn không mau xem bang chủ phu nhân xảy ra chuyện gì, nếu phu nhân xảy ra chuyện không hay, các ngươi cũng đừng muốn sống!”
Chương 92 : Nghi ngờ rồi hả ?
Hơn mười nhân viên cứu hộ run run rẩy rẩy tiến lên giường thượng chẩn bệnh cho Hồ Cẩn Huyên, mà năm người áo đen bên cạnh bị Thẩm Dật Thần phất tay đuổi đi. Trong lòng bắt đầu lo lắng, nhưng trên mặt và trong mắt vẫn không biểu lộ ra ngoài. Chuyện này là do họ suy tính thiếu sót, chỉ hy vọng phu nhân không sao, chủ tử có thể lưu lại cho họ một mạng nhỏ, lần sau họ nhất định nhớ bài học giờ phút này, không dám tái phạm.
Bốn cô hầu gái nhìn trận thế trước mắt, trên mặt cũng hiện đầy sợ hãi. Làm việc trong bang, chỉ cần ngươi không chạm vào ranh giới cuối cùng của chủ tử, như vậy ngươi c