
“Cảnh Tô! Cô đứng lại đó cho tôi!” Cảnh Linh thấy Cảnh Tô trước mặt mọi người, cười vui vẻ, trong lòng Cảnh Linh ghen ghét.
“Có chuyện gì?”
“Cô là kẻ tiện nhân, thu hồi nụ cười dối trá của cô lại!” Cảnh Linh bắt đầu khóc lóc om sòm.
Thẩm Xuân Linh tiến đến giữ chặt Cảnh Linh, không ngừng xin lỗi Cảnh Tô.
“Cảnh Tô, con bé kia từ nhỏ đã bị làm hư, con xem như vậy có tiện không? Chúng ta đi ra ngoài trò chuyện đi, mẹ có việc muốn nói với con!” Thẩm Xuân Linh không muốn người cứu trợ tài chính lại trở thành mục tiêu để công kích.
“Được!” Cảnh Tô cho rằng bọn họ không dám làm ra động tĩnh gì lớn, đây là nhà họ Tư, mọi nơi đều có binh sĩ canh gác, Cảnh Tô không tin hai mẹ còn này muốn tự mình tìm chết, bọn họ yêu nhất là bản thân, làm sao có thể làm ra chuyện như thế?
Tư Mộ Thần thấy một màn như vậy, chính là tinh tế quan sát, sau đó tính toán đi theo sau lưng bọn họ.
Trong hoa viên, Cảnh Tô đứng ở một bên nhìn hai người, nhìn xem có trò gì.
Đột nhiên, một tay Thẩm Xuân Linh đã đẩy ngã Cảnh Linh xuống đất.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Cảnh Linh ngã trên mặt đất, vẫn không quên che chở cho đứa nhỏ của bản thân, dù sao cũng là tình thương của người mẹ, Cảnh Tô nhìn nhìn, cô vốn định kéo Cảnh Linh một phen, nhìn bộ dáng của Cảnh Linh cũng là muốn cô tới giúp?
Nhưng mà cô không quên được, lúc cô ta bỏ đá xuống giếng đạp cô một cái.
“Cảnh Tô, con xem đi, bây giờ mẹ đã trả nợ lại cho con rồi đó!” Thẩm Xuân Linh hung hăng đá một cước vào bụng Cảnh Linh, Cảnh Linh mở to hai mắt nhìn Thẩm Xuân Linh, cô không thể tin được, đây là mẹ của mình, vì muốn lấy lòng người khác, mà hy sinh luôn cả đứa con của con mình.
“Mẹ, sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Vì sao?” Giọng nói của Cảnh Linh vang vọng trong hoa viên nhà họ Tư, trên mặt Thẩm Xuân Linh cũng tỏ vẻ đau xót.
Cảnh Tô cứ nhìn máu phía dưới Cảnh Linh chảy ra, nhuộm đỏ cả lễ phục dạ hội màu trắng của cô ta, cô ta khóc lóc, tay giãy giụa, không ngừng xin cô và người mẹ của mình tìm bác sĩ giúp cô ta.
Không phải Cảnh Tô vô tình, mà là loại khổ nhục kế này không bằng một phần thù giết cha của cô.
Ánh mắt cô khẽ động một chút, đứa nhỏ là gốc rễ mỗi người mẹ, nếu không muốn mệnh của cô ta, tuy người này khá hư hỏng, nhưng là một người mẹ, cô ta vẫn là rất vĩ đại, cô tin Cảnh Linh cũng giống như vậy.
“Đừng nhìn nữa!” Không biết Tư Mộ Thần xuất hiện bên cạnh cô lúc nào, bịt kín ánh mắt cô lại, không muốn để cô nhìn thấy những thứ dơ bẩn như vậy.
Giữa khe hở, hô hấp Cảnh Tô gấp gáp, ánh mắt thoảng qua đều là màu đỏ, bên tai hình như là tiếng khóc của đứa nhỏ, đột nhiên cô nghĩ đến Tiểu Tiểu Binh, rất nhớ bảo bối của cô!
Tuy rằng Thẩm Xuân Linh nhẫn tâm, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, bà đang chờ Cảnh Tô nói tha thứ cho bọn họ, đây là một mạng đổi một mạng, cháu ngoại của bà có thể đổi với Cảnh Thái Sinh chứ? Mạng của cháu ngoại bà! Bà biết trong lòng bà cũng đang nhỏ máu.
“Cảm ơn màn biểu diễn của hai người!” Tư Mộ Thần nhàn nhạt đáp lại một câu, anh thấy dưới thân Cảnh Linh chảy ra mảng máu, nếu Cảnh Tô thấy chỉ sợ là không thể nhẫn tâm.
“Thẩm Xuân Linh, tôi đã gọi xe cứu thương, tự giải quyết cho tốt đi!” Tư Mộ Thần đi rồi, che lấy mắt của Cảnh Tô, người đê tiện mới có thể sử dụng được thủ đoạn này.
“Cảnh Tô, mày thật nham hiểm! So với Cảnh Thái Sinh, mày càng nhẫn tâm hơn! Ha ha!” Đột nhiên Thẩm Xuân Linh như nổi điên, cười như cuồng loạn.
“Cảnh Tô, không phải mày muốn biết kẻ giết cha mày ư? Ha ha, tao nói cho mày, tao đến nói cho mày!”
Chương 81: Tài Xế Kéo Xe Kéo
Nhìn gương mặt dữ tợn của Thẩm Xuân Linh, Cảnh Tô rùng mình một cái, theo bản năng cô che cổ, Tư Mộ Thần thấy thế, hạ tay cô xuống, đây chính là máy quay phim tốt nhất tùy thời có thể truyền lên sảnh chính, hiện tại tất cả đều có thể thành chứng cứ tương lai.
“Cảnh Tô, tao nói cho mày biết, Cảnh Thái Sinh chết như thế nào, mày còn nhớ lúc chiếu lên cánh cửa, ông ta dùng chân đá mày hay không?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Cảnh Tô có chút trắng bệch, tuy rằng chuyện này cô biết đó là vì cha bảo vệ bản thân, nhưng một đá kia cực kỳ đau, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy hình như có di chứng, ngực ẩn ẩn đau, không biết là do tác dụng tâm lý hay sinh lý nữa.
Thẩm Xuân Linh biết Cảnh Tô đã nhớ ra, cho nên bà ta tiếp tục nói, “Tao nói cho mày biết, thực ra Cảnh Thái Sinh có chết cũng khôngnỡ đá mày, ông ta thương mày cỡ nào chứ, ông ta để Cảnh Linh đến công ty làm, là vì muốn cho nó hư danh, còn thực danh thì giữ cho mày, nhưng tất cả mọi người đều không biết, chỉ cho rằng Cảnh Linh là hòn ngọc quý trên tay Nhà họ Cảnh! Kỳ thực lúc trước ông ta đã bị hạ thuốc độc từ rất sớm, mày có biết ông ta bị hạ thuốc gì không? Ông ta bị tao hạ thuốc bột làm kích thích, gặp phải chuyện gì cũng sẽ hấp tấp nóng nảy, càng là việc của mày, ông ta tưởng rằng đang diễn trò, nhưng tất cả lại là sự thật, vì tao muốn phòng ngừa ông ta biết mày là con gái thật sự của công ta, cho mày hận ông ta, nhưng mà Cảnh Tô à, vì sao mày lại không mang thù chứ?”
Sau này Cảnh Tô về nhà, vẫn trước sau như một tôn trọng Cảnh Thái