
ào phố xá sầm uất, không biết tại sao Nhậm Thanh Thanh lại xuống xe, xe taxi cũng không còn bóng dáng. Tư Mộ Vĩ mạnh mẽ vỗ mạnh vào tay lái!
“Nhậm Thanh Thanh, cô nhớ kỹ cho tôi, lần sau tôi bắt được, tôi cho cô khỏi chạy nữa!” Thích chạy như thế, lần sau nhất định phải để cho cô chạy đủ.
Nhậm Thanh Thanh đang ở trong một cửa hàng thử quần áo, trái tim nhỏ bé cũng nhảy dồn dập rồi.
– – phân cách tuyến – –
“Nha Nha, cậu muốn tìm cái gì?” Cảnh Tô đi vào trong phòng Giang Phỉ Á, nhìn thấy Giang Phỉ Á đang cầm túi xách của cô lục lọi này nọ.
Chương 86: Bắt Cóc
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
“Đại tiểu thư, em nói gì đi!” Cường Tử ôm Diêu Mộng Lan, anh ta rất thỏa mãn, có thể có được Diêu Mộng Lan, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
“Còn gọi em là đại tiểu thư hả?” Diêu Mộng Lan hờn dỗi một tiếng, trong mắt ẩn chứa chút khinh thường.
“Mộng, Mộng Lan!” Giọng Cường Tử hơi run rẩy, trời mới biết, trong lòng anh ta vui vẻ đến mức nào, những lời này anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Như vậy mới được chứ!” Được nghênh ngang chủ động hôn một cái lên môi, Cường Tử đã sớm cúi đầu vội vã trước mỹ nhân kế kia rồi.
Thấy đã đạt được mục đích, Diêu Mộng Lan lại càng nhiệt tình hơn, biến người đàn ông này thành công cụ làm việc ngày sau sẽ rất rốt, dù anh ta là người của ba, nhưng khống chế trong tay mình chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao, cũng được tính là hai tầng bảo hiểm rồi đấy!
“Hì hì, Cường Tử, anh thật là đáng yêu đó!” Một bạn giường như vậy thực đúng là khiến mình hài lòng!
“Mộng, Mộng Lan, anh!” Cường Tử có chút xấu hổ, đầu lưỡi xoắn lại, anh ta không biết phải ứng đối thế nào với bộ dạng mềm mại nhiệt tình như lửa này của phụ nữ.
“Suỵt, không cần phải nói gì cả!” Diêu Mộng Lan chủ động phủ kín môi Cường Tử.
“Muốn em đi!”. Diêu Mộng Lan nhìn người đàn ông đang động tình, cười cực kỳ xinh đẹp.
Người đàn ông cũng không khách khí, nghiêng người mà lên, hưởng thụ tất cả, đêm nay thật yên ả tốt đẹp, ai cũng không cần biết đến ngày mai sẽ ra sao.
—— đường phân cách ——
Ánh nắng sớm lười biếng chiếu vào cửa mỗi nhà, ánh mặt trời mùa đông đúng là khó có được, nhất là rực rỡ như vậy, trên đường cái đều là náo nhiệt, mọi người vốn trốn trong nhà, đều ra ngoài vận động rồi, tựa như xua đi khói mù trước đó. Cảnh Tô cũng nghĩ vậy, cô muốn dắt Giang Phỉ Á ra ngoài đi dạo, giải sầu một cũng tốt, ít nhất cũng làm cho người ta có tinh thần hơn một chút, dù sao cũng không thể một người trở lại, một người ngã bệnh chứ? Nhưng hình như cô ấy không hề phản ứng trước lời nói của mình.
Mặc dù Cảnh Tô luôn ở đây bên Giang Phỉ Á, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được tinh thần của Giang Phỉ Á càng ngày càng trở nên sa sút.
Hiện giờ Giang Phỉ Á không chỉ muốn lấy được điện thoại di động trên người Cảnh Tô, mà còn muốn biết Tư Mộ Thần bọn họ có kế hoạch gì, cô phải đảm bảo anh trai mình được an toàn.
Dùng xong cơm trưa, Cảnh Tô thấy hai ngày nay, Giang Phỉ Á vẫn luôn ngẩn người ở trong phòng, Lục Phạm trở lại ăn miếng cơm xong liền đi ra ngoài, Tư Mộ Thần thì vẫn ở trong thư phòng Lục Phạm mày mò mãi.
Cảnh Tô nhìn bọn họ gấp gáp xoay vòng, bản thân mình lại không giúp được gì, hay là đi hỏi tình huống Nha Nha một chút, mấy ngày nay cô ấy ăn không nhiều lắm, làm chút thức ăn ngon cũng tốt, lại đi hỏi cô ấy, có lẽ có thể biết được chút tin tức không muốn người biết từ miệng cô ấy.
Giang Phỉ Á tựa vào giường, mắt nhìn không chớp ra ngoài cửa sổ, sắp hết năm, mọi người đều hết sức phấn khởi, ý cười đầy mặt, trên cửa đều dán một đôi câu đối, còn ở đây, trước cửa cũng đã treo một đôi đèn lồng lớn màu đỏ, nhưng nhìn vào mắt Giang Phỉ Á lại châm chọc làm sao.
Cô nhìn từng chiếc lá cây héo úa, giờ cô cũng giống như chúng, có vẻ cô đơn chiếc bóng như thế.
Tại sao, nhiều chuyện như vậy đều đổ ập xuống nhà họ Giang, đầu tiên là rất nhiều tài sản của nhà họ Giang ra đi một cách không thể giải thích, không biết tung tích, tiếp theo là sản nghiệp nhà họ Giang liên tiếp bị đả kích, dù hiện giờ sản nghiệp nhà họ Giang đã được “Hoàng Đình” giúp đỡ, cô biết sự giúp đỡ của “Hoàng Đình” đều là nể mặt mũi Cảnh Tô, trong lòng cô cũng cảm kích, nhưng một khi “Hoàng Đình” rút tiền rồi, nhà họ Giang chẳng là gì cả, nói cho cùng, chẳng phải vận mệnh của bọn họ vẫn bị nắm giữ trong tay kẻ khác sao.
Không biết hai người lớn trong nhà hiện giờ ra sao, trong lòng cũng mong nhớ. Nếu như chuyện anh cả bị họ biết được, có phải họ cũng nóng ruột đến chết hay không? Không, mình không thể để hai người chịu loại đả kích đó, cô nhất định phải tìm được anh cả trở lại trước khi họ biết, không được, bây giờ cô nhất định phải lựa chọn hành động! Ánh mắt cô đột nhiên trở nên bén nhọn, trở nên độc ác, không thể cho phép bản thân mình lề mề nữa rồi.
Tiếng mở cửa, Giang Phỉ Á không cần nghĩ cũng biết là Cảnh Tô, trong mắt cô có từng tia oán hận thoáng qua, còn ẩn chứa sự châm chọc nhàn nhạt, nhưng lúc quay lại, ánh mắt đong đầy nỗi ưu thương, vào lúc này không thể để lộ ra chút dấu vết nào.
“Tô Tô, sao cậu lại vào đây?”. Giang Phỉ Á vui vẻ nhìn cô, ngoắc ngoắc tay, để cô đ