Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329090

Bình chọn: 7.5.00/10/909 lượt.

Thương, chiếc dây chuyền của chị đâu ?”

Hoài Thương thụt lùi vài bước, đầu cúi thật thấp, run run nói: “Chị…chị hai…em…”

Hoài Thương nhớ tối hôm qua trước khi xoay người bỏ đi, Trần Hoài Anh đã thô lỗ giật chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ mình. Hắn vì sợ Hoài Thương lật lọng không chịu làm theo lời hắn nói, nên mới muốn có thứ gì đó để làm tin.

Chiếc dây chuyền kia đối với nhà nghèo, đó là một tài sản không nhỏ, đối với nhà giàu, bất quá đó cũng chỉ là một món đồ trang sức, dùng để đeo trên cổ mà thôi, nhưng đối với Thy Dung, nó còn đáng giá hơn thế nhiều, không tiền bạc nào có thể mua nổi.

Không hiểu Trần Hoài Anh có biết được giá trị đằng sau chiếc dây chuyền đó không, mà cương quyết muốn lấy bằng được chiếc dây chuyền đó, bây giờ nó trở thành thứ uy hiếp to lớn đối với hai chị em nhà họ Hoàng.

“Hoàng – Hoài – Thương….” Thy Dung gằn từng từ từng chữ, mỗi lần tức giận đến cực điểm, Thy Dung sẽ gọi đầy đủ cả tên lẫn họ của Hoài Thương.

“Chị hai, em biết em sai rồi, lẽ ra em không nên giấu chị mang chiếc dây chuyền đó đi, cũng không nên đeo vào cổ mình. Chị….”

“Bây giờ em nói thì có ích gì nữa, Trần Hoài Anh đang giữ chiếc dây chuyền của chị.” Thy Dung giận dữ đến phát run.

“Em…em sẽ đi lấy về cho chị.”

Hoài Thương xăm xăm đi ra cửa. Đã từ lâu lắm rồi, Hoài Thương muốn chiếc dây chuyền mang theo bóng ma của quá khứ kia biến mất vĩnh viễn, nhưng Thy Dung lại có nó như báu vật, ngày nào cũng ngắm nhìn nó, rồi lại buồn rầu không vui.

“Chị sẽ đi cùng với em.” Thy Dung thở hắt ra một hơi thật dài. Chiếc dây chuyền kia mặc dù có ý nghĩa to lớn với mình, nhưng Hoài Thương vẫn quan trọng hơn nó, người ta có thể tạo ra kỉ niệm, nhưng không thể tạo ra con người.

Hoài Thương quay lại nhìn chị gái, vừa lau lệ trên khóe mắt vừa cười nói: “Vâng.”

Thy Dung dịu dàng nhìn cô em gái. Hoài Thương cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi. Điều này Thy Dung sẽ không bao giờ quên.

Chương 17.

Siêu thị Plazza là siêu thị lớn nhất trong thành phố, nơi đây trưng bày và bán toàn những mặt hàng cao cấp, đủ chủng loại, khách đến siêu thị mua đồ cũng đến từ nhiều đất nước khác nhau. Người ta nói Hồng Kông là một thiên đường mua sắm, không phải nói ngoa.

Thy Dung và Hoài Thương cố ý ăn mặc giống nhau, ngay cả kiểu tóc cũng không khác biệt. Sau khi gửi xe mô tô, hai chị em cùng nhau sánh vai đi vào trong tiền sảnh dưới tầng trệt của siêu thị.

Hoài Thương và Thy Dung tuy sinh ra và lớn lên tại Việt nam, nhưng Hồng Kông cũng không khác gì quê hương thứ hai của họ. Mỗi khi mùa hè đến, những dịp được nghỉ lễ tết, hai chị em Thy Dung lại theo bố mẹ bay sang Hồng Kông thăm ông nội, sống ở đây một tháng, hay nửa tháng sau đó lại bay về Việt nam, việc đi đi lại lại giữa hai nơi đã thành thói quen của hai chị em nhà họ Hoàng.

Hai chị em sinh đôi, có kiểu tóc và ăn mặc giống nhau gây sự chú ý và tò mò của mọi chung quanh. Mỗi khi có ai đó đi lướt qua cả hai để ngoái đầu lại nhìn.

Thy Dung và Hoài Thương không mấy để ý đến họ, cả hai đang nôn nóng tìm kiếm hình bóng của Trần Hoài Anh, nghe thì có vẻ thơ mộng, nhưng nếu biết được nội tình, sẽ vỡ mộng mà than thở.

“Hoài Thương, em có chắc anh ta không lừa chúng ta không ?” Thy Dung căng mắt nhìn một rừng người đang di chuyển trước mặt mà choáng. Trời ạ…đông người như thế này, biết tên Trần Hoài Anh kia đứng ở đâu mà tìm.

“Em nghĩ anh ta không lừa hai chúng ta đâu. Chị không thấy anh ta đã nổi khùng lên khi nghe chị nói không muốn đến đây rồi còn gì ?” Hoài Thương phối hợp với Thy Dung tìm kiếm thân ảnh của Trần Hoài Anh.

“Tốt nhất là anh ta đến đây đúng theo những gì mà em nói, nếu không……” Thy Dung quay sang nhìn em gái, nở một nụ cười đầy chết chóc.

“Chị…chị hai….” Hoài Thương bị nụ cười của Thy Dung dọa cho sởn tóc gáy: “Chị có thể thu lại nụ cười đáng sợ của chị được không ? Em cũng đâu có muốn đưa chị vào rắc rối như thế này.”

“Em còn nói nữa.” Thy Dung lập tức vặn tai cô em gái: “Tất cả đều do cái tính lanh chanh, thích xen vào việc riêng của người khác của em. Nếu em chịu an phận thủ thường, chị phải khổ như thế này sao ?”

“Chị hai….tại..tai em sắp đứt rồi, chị buông tha cho em đi được không ? Em..em hứa đây là lần cuối cùng em gây rắc rối cho chị.” Hoài Thương nắm chặt bàn tay đang vặn tai mình của Thy Dung, đồng thời xuống nước năn nỉ cầu xin.

“Hừ…đừng tưởng chị đã bỏ qua cho em. Nếu chị không lấy lại được chiếc dây chuyền kia, em chuẩn bị mà ăn đòn đi.” Sau khi buông mấy lời đe dọa, Thy Dung rảo bước đi.

Hoài Thương xoa xoa lỗ tai, giận dỗi không vui.

“Hoài Thương, sao em vẫn còn đứng ở đấy, muốn chị đánh đòn em ở đây luôn không ?” Đang đi, Thy Dung dừng lại, nghiêng đầu, quát nhỏ cô em gái.

Hoài Thương thức thời vội chạy đuổi theo Thy Dung.

Không biết Trần Hoàng Anh đang đứng ở đâu, cũng không biết hắn có thật sự đến đây không ? Thấy đi tìm hắn trong một rừng người thế này, thật ngu ngốc, Thy Dung mượn điện thoại của cô em gái, tìm trong danh bạ tên của hắn, sau đó bấm nút xanh trên màn hình.

Trần Hoàng Anh đang đứng trên lầu hai. Từ lúc nghe Thy Dung nói sẽ không đến,


XtGem Forum catalog