XtGem Forum catalog
Vọng tình

Vọng tình

Tác giả: Vi Tiểu Ngư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326231

Bình chọn: 7.5.00/10/623 lượt.

ợc, dù có đem bao nhiêu dược, ta cũng không dùng.

Nâng tay, đem dược trút vào chậu hoa.

Đêm, sao sáng đầy trời.

Trên ngón tay ngọc có một chuỗi trong sáng quấn quanh ngọc châu.

Ngọc lưu ly vô sắc trong suốt, xuyên thấu qua hạt châu, chúc quang cũng có vẻ ấm áp nhu hòa.

Đỗ Quyên vuốt ve, suy tư, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió đêm luồn qua khe cửa bay vào, thổi bay tóc dài của nàng, phất qua da thịt trong suốt, đưa tới mùi hoa thoang thoảng.

Đỗ Quyên hít sâu một hơi, hai má khẽ cọ hạt châu, ngọc lưu ly mượt mà, mỗi lần nàng kề sát nó, trong lòng không hiểu sao liền yên tĩnh lại, ngay cả bệnh suyễn của nàng đều giảm bớt.

Khó trách Tiêu Mộ Vũ nói rất xứng, ngọc lưu ly châu này cùng Đỗ Quyên thật sự là tuyệt phối.

Nhớ đến lời hắn nói qua, cổ họng bỗng có một trận ngứa, không kìm được một trận ho khan.

Bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lưng của nàng, thanh âm quen thuộc ở sau người vang lên,

– Quyên nhi, chưa uống dược sao, như thế nào lại ho khan?

Đỗ Quyên ngẩng đầu cười nói:

– Uống rồi, bệnh cũ, chàng cần gì phải ngạc nhiên!

– Vậy là tốt rồi. Đại phu nói, uống một đoạn thời gian, sẽ thấy được hiệu quả. Đến lúc đó, thân thể của nàng sẽ có khởi sắc.

Đỗ Quyên đang muốn nói chuyện, lại ngửi thấy trên người hắn truyền tới hương rượu.

– Tướng công, ngươi uống rượu ?

Tiêu Mộ Vũ thuận theo, tùy ý để Đỗ Quyên đem áo khoác hắn cởi ra, sờ sờ mặt, cười nói:

– Tửu lượng ta tốt lắm, hôm nay cùng vài vị quản sự thương thảo, tính đưa rượu đến kinh thành, nơi đó là dưới chân thiên tử, nếu được thành đại sự, hồi báo sẽ khá lớn.

– Phải không?

Đỗ Quyên tựa hồ cũng không cao hứng lắm, xoay người đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy ly trà, rót đầy một ly trà nóng, đến bên miệng Tiêu Mộ Vũ.

– Đến, tướng công, uống ly trà giải rượu.

Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa tiếp ly trà, mà là thân thủ nhẹ vỗ về hai má Đỗ Quyên, con ngươi tối đen như màn đêm phiếm tầng thủy khí mỏng manh, hai gò má hồng nhuận.

– Quyên nhi, thời gian này, ta bận rộn với loại rượu mới, đối với nàng có chút sơ sẩy, nàng không giận ta chứ?

Đỗ Quyên cúi đầu, rồi lại nâng lên, cười nhợt nhạt:

– Không có.

– Vậy là tốt rồi, đợi khi ta xong việc, Quyên nhi, ta mang nàng đi du lãm một phen. Đến lúc đó, ta tất nhiên mỗi ngày đều có thể ở cùng nàng.

Thân mình run lên, Đỗ Quyên miễn cưỡng cười nói:

– Được, đến lúc đó chàng đừng không giữ lời nói.

Tiêu Mộ Vũ cười nói:

– Nàng như thế nào thật giống tiểu hài tử – ánh mắt sủng nịnh yêu thương nhìn Đỗ Quyên.

– Ở trong mắt ta, nàng vĩnh viễn đều là tiểu hài tử, một người ốm yếu, tiểu hài tử yếu ớt.

Làn da như bạch ngọc thoáng chốc ửng đỏ, Đỗ Quyên nghiêng đầu.

– Chàng như thế nào lại trêu ghẹo người ta? Chàng còn không mau uống, ta sẽ đem đi đó. – làm bộ sẽ đem trà đi.

Tiêu Mộ Vũ liền nhanh chóng tiếp nhận ly trà.

Uống một ngum xong trà nóng, cảm giác như được giải rượu, hắn cảm thấy có chút nóng, đưa tay đem vạt áo kéo kéo.

Đột nhiên, trong không khí truyền đến một mùi thơm khác thường, lơ đãng nhìn bên cửa sổ.

Không nghĩ tới, liếc mắt một cái nhìn lại, khuôn mặt trở nên kịch biến.

**

Da khô vàng, thịt non mịn.

Cắn một miếng, thật là thơm nha!

Hồ Tứ miệng cắn một cái đùi gà, còn cầm một tay.

Nương đang mỉm cười, gắp bỏ vào bát của nàng thịt nướng cùng túy tôm.

Phụ thân cười hiền từ nhìn nàng, không ngừng khuyên nàng ăn thật nhiều.

Trong phòng, tiếng cười nói huyên náo, Hồ Tứ trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc nha.

Đang muốn cắn tiếp…

Rầm!

Cái trán không hiểu bị đụng phải cái gì, cảm giác đau đớn lan truyền từ đỉnh đầu xuống toàn thân.

Đôi mắt trừng lên, chỉ thấy cha nương, một bàn mỹ thực biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Hồ Tứ bi thương đứng đó, lên tiếng khóc lớn.

– Khóc cái gì, còn không mau xuống dưới giúp ta đẩy xe!

Phan Ngọc rống lớn động trời, nhưng thật ra lại là bài thuốc giúp hồi tỉnh, thiếu chút nữa đem Hồ Tứ ném xuống xe.

Chà xát khóe miệng, chui ra xe, tay phải đỡ càng xe cũ nát, nhảy xuống.

Nghiêng nghiêng đầu, nàng đụng vào tảng đá phía trước, lập tức liền đau.

Nhếch miệng, lại nhìn thấy hung thần Phan Ngọc ánh mắt ác sát nhìn mình chăm chú, đành đem nước mắt ẩn nhẫn vào trong.

Mặt trời chói chang chiếu lên trên người, mồ hôi toát ra như mưa, Hồ Tứ dùng hết sức phụ giúp kéo xe, vừa làm vừa nguyền rủa cái hố chết tiệt này.

Vốn là một cái hố xấu xí bé nhỏ, vậy mà động mạnh một cái, bánh xe chết tiệt cố tình hãm ở bên trong, không thể ra được.

Đến lúc này, Hồ Tứ oán khí cơ hồ đang cùng oan quỷ so sánh.

Hồ Tứ xoa thắt lưng, chỉ vào cái mũi Phan Ngọc chửi ầm lên:

– Vì cái gì ta muốn ngồi ở trên xe này phải xuống kéo xe mới được ngồi? Vì cái gì ta phải đi theo ngươi chạy đông chạy tây? Vì cái gì ta lại bị ngươi nắm mũi dắt đi?

Dù đây có phải liều lĩnh ngoài ý muốn, Hồ Tứ cũng tình nguyện giảm thọ a.

Đáng tiếc, trong đầu nàng đúng là gặp ảo giác, sự thật là, nàng vẫn phải ngoan ngoãn đẩy xe.

Cuối cùng cũng đem xe đẩy ra khỏi hố, Hồ Tứ mệt kiệt sức, đang muốn lên xe, liếc mắt một cái nhìn sang liễu thụ ven đường.

Đón gió khẽ phất lên, cành nhỏ mềm mại, mắt ngọc chuyển