
ống chén dĩa và bộ yên cương bằng đồng. Những khẩu súng cổ xưa treo trên tường, sáng bóng như mới. Không có hạt bụi trên quày bán.
– Không… không thể được! Bob cà lăm. Có người ở đây!
– Nếu vậy, kẻ đó vẫn còn sống trong quá khứ! Peter lo sợ nhận xét. Tất cả những thứ có trong cửa hàng dường như xưa đến một thế kỷ. Một cửa hàng dành cho… dành cho ma, Peter rùng mình nói hết câu.
– Cậu nói đúng, Bob nhìn xung quanh thừa nhận. Cửa hàng này thuộc một thời khác. Như thể… như thể thành phố này vẫn còn người ở… Ôi!… Peter ơi!… Xem kìa! Trên quày… Có một quyển sổ ghi chép cũ!
Hai thám tử rón rén bước đến quày. Quyển sổ để mở. Trên đó, bên cạnh một danh sách tên, có ghi số hàng hóa mà mỗi khách hàng đã mua. Bob run tay lật trang sổ. Bob lật như thế đến ngày 20 tháng 10 năm 1872. Peter đọc qua vai bạn:
– Angus Slunn – Hồ Con Ma: ba trăm ván gỗ mỏ có cột chống, hai thùng bột, một thùng khô bò, bốn bao đậu khô.
Peter huýt sáo khẽ:
– Úi chà! Bao nhiêu thực phẩm là đủ nuôi cả một đội quân!
– Có lẽ thực phẩm dành cho những người mà ông ấy thuê, Bob gợi ý, nhân công mà ông ấy đề cập đến trong nhật ký. Chắc là đông người lắm… Này Peter ơi, dường như ở đây không còn gì để xem nữa, đúng không?
– Mình cũng nghĩ thế. Chuồn thôi!
Khi ra khỏi cửa hàng, hai thám tử hít thở thật mạnh. Hai bạn không thích không khí bên trong và cảm thấy thoải mái hơn khi đi thám hiểm chỗ khác. “Quán” nằm ngay bên cạnh.
– Trong những thành phố cổ xưa của dân làm mỏ, quán rượu là một nơi mà đàn ông thường tụ tập uống rượu, tán dóc, nghỉ ngơi, gặp gỡ với nhau và khi cần, để lại lời nhắn cho bạn bè. Chắc chắn ông Angus đã dừng lại đây nhiều lần để uống nước.
– Giống như… giống như trong cửa hàng, Peter chưng hửng nói khẽ. Y như thợ mỏ đã có mặt ở đây cách đó không lâu và vừa mới ra ngoài. Mình nghĩ…
Peter không nói được nhiều hơn. Tiếng nói chuyện ồn ào vừa vang lên khắp quán rượu cũ! Cây dương cầm bắt đầu chơi một bản nhạc vui nhộn, điệp khúc của một quá khứ đã chết… nhưng không có ai ngồi trước bàn phím! Chai và ly kêu leng keng lên khắp quán. Peter và Bob cảm giác như xung quanh mình có người đang nói chuyện và uống nước. Tiếng kêu rắc vang lên từ cái bàn tròn có ván bài poker bỏ dở… Một hình bóng mơ hồ hiện ra phía sau lưng hai bạn.
– Không được động đậy! Một giọng nói ồ ồ đe dọa ra lệnh.
Kẻ mới xuất hiện cầm hai khẩu súng trong hai tay.
– Một con ma! Peter hét lên. Chạy đi, Bob ơi!
Hai thám tử lao ra ngoài đường. Đám đông vô hình vẫn tiếp tục nói chuyện mạnh phía sau lưng, trong tiếng đàn dương cầm vẫn đang chơi. Khi ra được đến ngoài, Bob và Peter vắt chân lên cổ chạy về hướng mỏ.
Đường hầm dài trong mỏ có ánh sáng! Hai thám tử lao vào bên trong, chạy nhanh xuống dốc đâm vào lòng đất. Đột nhiên, hai bạn thấy Hannibal và Harvey trước mặt.
– Babal ơi, Peter bắt đầu nói, bọn mình bị con ma tấn công!
Peter ngưng nói đột ngột… Chính Hannibal và Harvey cũng tái xanh mặt mày và đang run rẩy. Hai bạn đang nhìn về cuối mỏ vàng. Khi đó, Peter và Bob nhận thức được một số tiếng động mà lúc nãy do hoảng hốt không để ý nghe thấy: tiếng nước chảy, tiếng máy móc kim loại kêu lách cách, và một tiếng cười ma dại, gần như quỷ quái. Đột nhiên, tiếng súng vang lên. Bốn bạn cảm giác như một viên đạn vừa mới bay sát bên mình. Tiếng động vang dội lại trong đường hầm.
– Cái… cái gì vậy? Cái gì vậy? Peter cà lăm.
Hannibal cố gắng nuốt nước miếng.
– Mình… mình không biết, Hannibal trả lời. Bọn mình vào đây… thế là… hắn bắn. Hắn…
Khi đó, Bob và Peter nhìn thấy kẻ mà thám tử trưởng nói đến…
Cách đó vài mét, trong đường hầm, người đàn ông đang chĩa khẩu súng săn cũ thẳng vào nhóm bốn bạn. Đó là một ông thợ mỏ già râu bạc, mặc áo sơmi bằng vải len đỏ, quần da và mang ủng da.
Tiếng nói của ông vang lên, khủng khiếp:
– Sao dám vào đây mà không xin phép trước!
Rồi tiếng cười của ông – thô thiển và khó chịu – vang lên. Người đàn ông đưa nòng súng cao lên một chút. Ngón tay ông bấm cò!
Con Ma Đến
Phát súng bắn ra. Rồi thêm một phát nữa. Nhưng không ai bị trúng.
Mặt tái xám do sợ, Peter đứng sững tại chỗ và nhắm mắt lại thật chặt.
– Mình… có bị thương không? Peter rên rỉ hỏi.
Thấy không có ai trả lời, Peter quyết định mở mắt ra nhìn bạn bè. Tất cả đều tái xanh.
– Hắn chỉ muốn hù ta thôi! Harvey hy vọng nói.
– Nhưng để làm gì? Peter hỏi.
Người đàn ông râu lại phá lên cười man dại, đưa súng lên vai và đe dọa:
– Sao dám vào đây mà không xin phép trước!
Nói xong, ông lại bắn nữa .
Hai phát súng lại vang lên mà không trúng ai.
– Trật nữa! Harvey la lên.
Harvey dũng cảm bước lên phía trước.
– Ông muốn gì?… Harvey bắt đầu nói.
– Khoan đã, Harvey! Hannibal đột ngột ra lệnh. Mọi người hãy đứng yên và nhìn.
Tất cả tuân lệnh, mắt theo dõi ông thợ mỏ già. Tiếng nước và tiếng máy kêu vẫn vang dội trong mỏ. Sau một phút dài, lại nghe tiếng kích nhẹ, tiếng ù ù khẽ, rồi một lần nữa ông thợ mỏ già phá lên cười man dại:
– Sao dám vào đây mà không xin phép trước! Ông la lên và đưa súng lên vai.
Hai phát súng liên tiếp bắn ra, mà không gây hại gì. Hanni