
y ngoài ra không còn có cách nào khác.
Hễ khi nào anh nghĩ đến lối giải thích ấy, anh nhìn ra ngoài biển cười lên ha hả.
Mỗi lần như thế, người vợ nhìn chồng một cách khó chịu rồi đem lý lẽ của người bị nhốt trong cũi ra nói.
– Em biết mà, tại sao anh cười em biết hết trọi.
– Không. Anh muốn em cứ nằm nghỉ yên như thế này thì hay hơn. Em khỏe ra thì em mặc đồ đầm vào, ăn nói nhặng cả lên. Nhất là khi em bệnh, trông em trắng trẻo, em đẹp một cách đài các. Thôi em cứ nằm yên cho anh nhờ.
– Em biết mà, anh là người như thế đó.
– Ờ thì anh thế này nên mới săn sóc em được. – Hé một tiếng là săn sóc, hé hai tiếng là săn sóc.
– Ờ thì anh rất tự hào về điều này mà.
– Săn sóc kiểu anh thì em cóc cần.
– Nhưng, thí dụ anh bỏ sang phòng bên chừng ba phút thì em cứ réo lên là anh bỏ em đến cả ba ngày, em thử trả lời đi, có phải vậy không?
– Em chỉ muốn anh lặng lẽ lo cho em. Săn sóc gì mà lúc nào mặt mày cũng nhăn nhó, khó khăn thì ai chịu cho nổi.
– Nhưng trông nom người bệnh chính là chuyện phiền đấy chứ.
– Ờ thì em biết đó chớ, nên em mới muốn anh im lặng lo cho em.
– Phải rồi, ờ em muốn anh săn sóc em bằng cách dắt một lũ đầy tớ đến chực sẵn đây, chồng cả triệu bạc ra, mướn mười ông bác sĩ, một trăm cô y tá phải không?
– Em có đòi như thế đâu, em chỉ muốn một mình anh lo cho em thôi.
– Thì nghĩa là em muốn một mình anh làm thay ười ông bác sĩ, một trăm cô y tá và cầm bạc triệu trong tay như mấy ông chủ ngân hàng phải không?
– Nào em có nói vậy đâu. Em chỉ cần anh yên lặng ở đây với em thì em yên tâm.
– Thấy chưa, vậy thì dù anh có nhăn nhó, có cằn nhằn một tí, cũng phải ráng chịu đi chứ.
– Em, khi nào chết em sẽ oán, oán, oán hận anh rồi mới chết.
– Nếu chỉ chừng đó thôi thì không ăn thua gì hết.
Người vợ bỗng nín thinh, nhưng dường như vẫn còn muốn tìm cách băm chém chồng. Người chồng thấy vợ làm thinh nhưng nghĩ có lẽ vợ mình đang mài dao tính kế trong đầu Nhưng người chồng một lúc phải lo cho cả bệnh tình mỗi ngày một nặng hơn của vợ và làm việc để kiếm tiền. Việc coi sóc vợ làm anh mất ngủ, anh thấy thấm mệt. Anh biết nếu anh kiệt sức, anh sẽ hết cáng đáng nổi công việc đang nhận, và nếu không làm tròn công việc thì chắc chắn sinh kế sẽ túng quẫn hơn. Tiền nong ngày càng thiếu hụt, thế mà phí tổn chạy chữa cho vợ ngày càng tăng lên rành rành. Và tuy không biết mọi sự rồi sẽ ra sao, một điều anh biết chắc nhất là càng ngày anh càng kiệt sức.
Thế này thì biết phải làm sao đây.
Tới nước này, thôi thì nằm xuống luôn cho rồi, như thế có thể chết mà không còn hối tiếc gì cả. Nhiều lần người chồng nghĩ như vậy, mặt khác anh cũng muốn thử xem sức mình chịu nổi được đến đâu, liệu có thể vượt nổi hoàn cảnh khó khăn này chăng. Về đêm anh thức giấc vì tiếng vợ kêu đau, như đã thành tật anh vừa xoa bụng vợ vừa lầm bầm
“Cứ làm khổ nhau thêm đi, cứ làm khổ nhau thêm đi”, lúc ấy trong mắt anh bỗng dưng anh thấy hiện ra cảnh trên một tấm nỉ dày nhiều trái banh bi-da bị tung ra đang lăn nhanh.
Đấy là mấy trái banh bi-da của tôi, ai thọc tầm bậy cho nó lăn đi mất như thế.
– Anh ơi, xoa mạnh hơn đi anh. Sao anh chỉ xoa qua loa như vậy, ngày xưa anh đâu có như vậy, anh ân cần xoa cho em mà, thế mà lúc này… ôi đau quá, đau quá anh ơi. Người vợ kêu la.
– Anh mệt lắm rồi. Chắc anh cũng sắp xin đầu hàng, như thế thì hai đứa mình sẽ nằm lăn ra cả mà.
Nghe anh nói vậy thì người vợ bỗng im đi, nhưng rồi nàng lại cất tiếng ai oán như tiếng côn trùng rên rỉ từ dưới giường bệnh vọng lên.
– Bao lâu nay em ích kỷ làm phiền anh. Như vầy là em có thể chết được rồi. Em đã toại nguyện, Thôi anh ngủ đi, em sẽ ráng chịu.
Nghe vợ nói vậy, nước mắt anh bỗng trào ra ràn rụa. Anh xoa bụng vợ lia lịa.
*
Thảm cỏ ngoài vườn đã héo đi vì gió lạnh từ biển thổi vào. Cửa kính trong phòng cứ rung lạch cạch cả ngày như tấm cửa trên cỗ xe ngựa đang chạy. Từ lâu nay người chồng hầu như đã quên bẵng biển cả mênh mông phía trước nhà.
Một hôm người chồng đến nhà bác sĩ để xin thuốc cho vợ.
– Ờ ờ, lẽ ra tôi phải nói điều này cho anh biết từ trước.
Người bác sĩ nói:
– Vợ anh, hết phương cứu chữa nữa rồi. – Hả?
Người chồng cảm thấy mặt mình biến sắc.
– Mảng phổi bên trái thì đã tiêu mất từ lâu rồi, còn phổi bên phải thì bệnh ngày càng nặng ra.
Người chồng ngồi trên xe chạy ven bờ biển, anh để mặc cho thân anh bị xóc như một bọc hành lý. Ngoài kia trời rất trong, biển sáng lòa như một tấm màn trắng buông xuống trước mặt anh như đang che dấu cái chết đàng sau nó. Anh vẫn ngồi bất động, không muốn về nhà gặp vợ. Không giáp mặt vợ, chắc anh sẽ vĩnh viễn giữ được hình bóng nàng trong lòng anh.
Người chồng về đến nhà thì đi ngay về phòng mình. Anh muốn nghĩ cách để khỏi phải gặp vợ. Anh bước ra ngoài vườn, ngả người trên thảm cỏ. Anh cảm thấy thân thể mệt nhừ, nặng trịch. Nước mắt tự dưng trào ra, anh tẩn mẩn bứt mấy cọng cỏ khô trên thảm cỏ.
– Chết nghĩa là gì?
Đó chỉ là không còn trông thấy mặt nhau nữa mà thôi, anh nghĩ như vậy. Anh nằm yên như thế một hồi lâu, lấy lại thần hồn rồi anh bước vào phòng vợ.
Người vợ yên lặng nhìn chồng