
mặc dù may mắn được Sư Phụ đi ngang qua thu dưỡng làm đồ đệ, nhưng mười năm trời, nàng hầu như đều sinh sống, luyện võ ở Tiếu Tiếu cốc, mấy lần xuất cốc, cũng chỉ đến thôn trang nhỏ dưới chân núi, đã bao giờ lưu lại kinh thành phồn hoa đâu? Hôm nay, nàng lại phải bước vào phủ Vương gia kia, bảo vệ tính mạng Duệ Vương gia, số mạng kì lạ biết bao nhiêu! Nhưng nói trở lại, chỉ cần bàn luận hàng ngày hai nha đầu Ấn Tâm, Ấn Hỉ, cũng đã đủ biến Tiếu Tiếu cốc trở thành cái chợ, đường đường Vương gia phủ, tính người làm thôi chỉ sợ cũng có hơn trăm, thanh âm của những người này cả ngày lượn quanh tai —— trời! chỉ mới nghĩ thôi, nàng đã muốn nhức đầu.
“Không thể thay đổi số mạng sao?” Vuốt mi tâm, nàng không khỏi suy yếu hỏi, chân thành chờ đợi Sư Phụ có thể nghĩ biện pháp.
(*)Mi tâm: Vùng giữa trán.
“Số mạng trời đã định trước, vi sư thật sự không còn kế sách, nhưng nếu con chịu giúp người không tiếc cả mạng sống, hành hiệp trượng nghĩa, vi sư ngược lại có thể mang『 Tật Quang tàn ảnh 』tặng cho con xem như là khen thưởng”. Vuốt chòm râu trắng, Ấn Phong cười ha hả quăng ra một món mồi.
“Người nói thật?” đôi mắt lạnh lẽo chợt lóe, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quả nhiên sáng lên.
Từ nhỏ nàng đã yêu thích tập võ, võ công Sư Phụ tự nghĩ ra, nàng cơ hồ đã học hết, chỉ riêng có“Tật Quang tàn ảnh” bất kể nàng năn nỉ thế nào, Sư Phụ cũng nhất định không chịu truyền thụ, vậy mà hôm nay, chỉ cần nàng nhẹ nhàng gật đầu, thì liền có thể cầm kiếm phổ trong tay —— “Lời hứa quân tử đáng giá ngàn vàng, vi sư có khi nào lừa gạt con?”
Đúng là không có, chẳng qua thích làm việc sau lưng người cũng là sự thật.
Tuy rằng rục rịch, Nhưng Ấn Hoan vẫn cẩn thận, quyết hỏi cho rõ ràng mọi chuyện rồi mới quyết định. “Thật sự chỉ cần có thể bảo vệ Duệ Vương gia vượt qua kiếp nạn, là đồ nhi có thể được tập ‘Tật Quang tàn ảnh’ ư?”
“Lời hứa quân tử đáng giá ngàn vàng.”
“Khi nào Duệ Vương gia kia gặp kiếp nạn? Đồ nhi với Duệ Vương gia là loại duyên phận gì?”
“Thiên cơ bất khả lộ, con đây là hỏi khó vi sư rồi?” Ấn Phong cười hi hi, không cho đáp án, nhưng sâu trong đáy mắt, lại thoáng qua một tia sáng thần bí.
Cắn đôi môi đỏ mọng, Ấn Hoan không hề phát hiện ra ánh sáng kì quái kia, chỉ toàn tâm toàn ý tính toán.
Dựa vào bản lĩnh của nàng, bảo vệ một người vốn dễ như trở bàn tay, tuy thời hạn không xác định nhưng giỏi lắm cũng chỉ trong một năm này, so với việc nàng tốn năm năm trời, vẫn không xin được kiếm phổ, một năm ngắn ngủi này, giá trị tuyệt đối lớn.
Đôi mi nhã nhặn mở ra, miệng hồng nhỏ nhắn nở nụ cười tươi như hoa, gương mặt xinh đẹp của nàng cũng vì nụ cười thoáng nở ấy mà càng thêm kiều diễm, lập tức làm nam tử cả phòng say mê, từng người một nước miếng chảy dài, mắt lộ sắc dục.
Nhưng Ấn Hoan cũng không để ý, chỉ thản nhiên đưa ra quyết định —— “Đồng ý!”
Ven hồ Lạc Hà phía nam kinh thành, hoa đào hồng phấn tươi đẹp đang nở rộ.
Làn gió xuân thổi phơi phới, nước hồ gợn sóng lóng lánh, hoa rụng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, chỉ là so với quang cảnh xuân sắc của hồ, thì một dãy tường gạch trắng, trùng điệp không dứt dọc theo bờ hồ lại càng thu hút sự chú ý của người khác.
Bờ hồ dài bao nhiêu, tường gạch trắng kia cũng dài bấy nhiêu, bức tường vững chắc cao vút, bao quanh vô số đình đài lầu các, tuấn vũ điêu tường, dẫu đứng ở bên kia bờ hồ cũng có thể cảm nhận được sự hùng vĩ tráng lệ của tòa nhà.
(*)Tuấn vũ điêu tường: Mái hiên to lớn, tường chạm trổ điêu khắc cầu kì
Đó chính là phủ Duệ Vương gia.
Để được luyện tập “Tật Quang tàn ảnh” Ấn Hoan đã vào phủ ba ngày, bởi không có kinh nghiệm nên bị phái đến sài phòng làm những chuyện vặt như chẻ củi, nấu nước.
(*)Sài phòng: Phòng củi
Nha hoàn khác thấy là việc nặng, sợ bị nàng cầu xin giúp đỡ, nên hầu như không có ai dám đến gần nàng, mà như thế lại trúng ý của nàng.
Không có ai quấy rầy, một mình nàng vui vẻ nhàn hạ, bình thường chỉ cần làm hết công việc, sẽ đến dưới bóng đại thụ cạnh sài phòng hóng mát, tu hành. Nhưng có mấy nha hoàn hình như rất vừa ý sài phòng tĩnh mịch, rảnh rỗi không có việc gì liền chạy tới đây.
Một đám người xúm lại ở bờ hồ, ríu rít cười giỡn, tán chuyện, khiến nàng không thể nào tĩnh tâm cho được.
“Này! Này! Cô nghe nói rồi hả?”
“Nghe rồi! Đêm nay Hoàng thượng muốn ở lại dùng bữa đấy.”
“Đúng rồi đó! Không biết Lôi đại nương sẽ cử ai mang thức ăn lên, nếu mà chọn trúng ta thì tốt rồi.”
“Thế nào? Mơ tưởng Hoàng thượng?”
“Mới, mới không phải đâu!”
“Còn nói không phải, mặt đỏ rần rồi kìa.”
“Đáng ghét! Cứ nói ta, cô cùng Cúc nhi lại không có ý nghĩ khác à? Lần này Hoàng thượng giá lâm, Vương gia nhất định sẽ bày tiệc ngắm trăng ở Cúc Nguyệt hiên, không lẽ các cô không muốn nhân cơ hội này gặp được Vương gia ư?”
“Đương nhiên là muốn, nhưng Lôi đại nương chẳng bao giờ chịu nghe ai thuyết phục, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nói đến Lôi đại nương, đám nha hoàn đều không khỏi thở dài.
Lôi đại nương là đầu bếp nữ của phòng bếp, vào phủ đã ba mươi tám năm, tư cách và kinh nghiệm cũng ngang với Tề tổng quản, làm việc lợi hại, tay nghề nấu ă
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập