Polaroid
Vương phi 13 tuổi

Vương phi 13 tuổi

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211103

Bình chọn: 7.5.00/10/1110 lượt.

Liệt đột nhiên cả kinh, hoàn toàn không nghe hiểu được những gì Phỉ Nghiêm nói nữa.

Ánh mắt. Vừa rồi trong xe, ánh mắt cuối cùng hắc tiểu tử kia nhìn hắn.

Màu đỏ sậm đó, thiết huyết cùng lãnh khốc.

Ánh mắt kia, ánh mắt kia……

Phanh. Phỉ Thành Liệt nhảy dựng lên, toàn bộ sắc mặt đại biến, mặt cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy kịch liệt.

Ánh mắt kia, hắn nhớ ra rồi, ánh mắt kia đối với hắn đã từng rất quen thuộc.

Ở Thiên Thần hai mươi năm năm, hắn đã nhìn chủ nhân của đôi mắt

(155)

đó lớn lên, nhìn hắn từng bướ một trở thành thiên tài, trở thành trụ cột của Thiên Thần quốc, trở thành người bị Hậu Kim quốc bọn họ hạ lệnh giết hại, người nhất định phải diệt trừ.

Thiên Thần Dực Vương – Hiên Viên Triệt.

Là hắn, là Hiên Viên Triệt, là người bị hắn dồn vào biển lửa, ba năm sống chết không hay biết – Hiên Viên Triệt. Hắn đến đây, hắn đã tìm đến cửa.

Thân thể kịch kiệt run rẩy, tim Phỉ Thành Liệt nhảy lên tận họng. Hiên Viên Triệt, là Hiên Viên Triệt.

“Cha, người làm sao vậy? Có chuyện gì mà cha lại sợ hãi như vậy? Cha !”

Vừa thấy thần thái của Phỉ Thành Liệt như thế, Phỉ Nghiêm vừa mới tỉnh lại liền bị dọa cho thần hồn lên mây, vọi vàng nhảy xuống khỏi giường, vẻ mặt lo lắng.

Chương 279 : Ăn miếng trả miếng 10

Sợ hãi. Đúng vậy, sợ hãi. Hắn không có khả năng không sợ hãi. Bọn họ đã tìm tới tận đây.

Bọn họ. Càng sợ hãi, đầu óc càng thanh tỉnh, hoạt động càng mau lẹ.

Bọn họ, Hiên Viên Triệt đến đay. Lưu Nguyệt kia, cùng Mộ Dung Lưu Nguyệt của ba năm trước đây rất giống nhau. Lưu Nguyệt là ai?

Lưu Nguyệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt.

Tim nhảy lên tận cổ họng, Phỉ Thành Liệt trong nháy mắt như vào hầm băng, toàn thân run rẩy vì lạnh, lạnh đến không thể hô hấp.

Là nàng, là một thân sát phật kia, là Mộ Dung Lưu Nguyệt từ địa ngục tới.

Không phải Lưu Nguyệt từ hải ngoại, là Mộ Dung Lưu Nguyệt, đó là Mộ Dung Lưu Nguyệt.

Không phải hắn (ý là Lưu Nguyệt từ hải ngoại ý). Sai lầm rồi, sai lầm rồi. bọn họ Hậu Kim quốc sai lầm rồi. Bọn họ phong thưởng không phải là Lưu Nguyệt sẽ vì Hậu Kim chảy máu đầu rơi, mà là sát thần, là Tu La – Mộ Dung Lưu Nguyệt.

Mộ Dung Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, bọn họ đến đây, bọn họ cùng nhau đến đây.

Tìm hắn tính sổ, đến Hậu Kim của bọn họ báo thù.

Đã biết sự lợi hại của Lưu Nguyệt, Phỉ Thành Liệt không thể khống chế tim đập liên hồi. Người khác không biết sự lợi hại của Lưu Nguyệt, hắn biết. Hắn đã nhìn thấy Lưu Nguyệt một thân sát phạt, hắn đã nhìn thấy một Mộ Dung Lưu Nguyệt một thân xơ xác tiêu điều, phật chắn sát phật, thần trở thị thần (nói đơn giản là ai cản đường thì giết).

Hắn cũng biết, khi hắn chạy trốn, Thiên Thần truyền đến tin tức.

Tả tướng phủ, Lại bộ thị lang phủ, Lễ bộ thượng thư phủ, Liễu hoàng hậu, thái tử, tất cả những ai than dự tru sát Hiên Viên Triệt, không ai còn sống.

Huyết tẩy, cả nhà huyết tẩy.

“Không… không thể… không thể để cho hắn… nhóm…” Run rẩy, Phỉ Thành Liệt nói cũng không nên lời, cắn chặt răng.

“Cha, cha nói cái gì?”

“Không thể để bọn họ làm loạn bầu trời Hậu Kim, không thể để bọn họ đắc thủ.”

Không thể để cho Mộ Dung Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt liên thủ làm loạn bầu trời Hậu Kim, không thể để bọn họ thực hiện được, bằng không, Hậu Kim bọn họ, Hậu Kim bọn họ….

Phỉ Thành Liệt sợ hãi Lưu Nguyệt, ở trước mặt Hiên Viên Triệt phản bội đi đến Hậu Kim quốc. Nhưng là hắn yêu nước, tài cán của hắn hy sinh nhiều vì Hậu Kim như vậy, hắn vẫn hướng về tổ quốc.

“Người đâu, phóng Ngọc lưu ly đạn ra, mau.”

(156)

Chương 280 : Ăn miếng trả miếng 11

**

Hai mắt biến thành máu đỏ, Phỉ Thành Liệt nghiến răng nghiến lợi rống to ra tiếng.

“Ngọc lưu ly đạn, xảy ra chuyện gì? Cha, xảy ra chuyện đại sự gì?” Phỉ Nghiêm nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi.

Ngọc lưu ly đạn, đó chính là tín hiệu tối khẩn cấp của Tây Hán. Nó vừa được bắn ra, toàn bộ thủ đô Hạu Kim phải toàn diện đề phòng. Làm sao vậy, rốt cuộc là làm sao vậy?

Không có thanh âm, không có tiếng bước chân bay nhanh tới, không có thân ảnh vội vã, cái gì cũng không có, chỉ có một mảnh tĩnh lặng như trước.

Phỉ Thành Liệt nháy mắt rùng mình. Sao lại thế này? Tây Hán chẳng lẽ không có ai?

Không, tại sao có thể như vậy? Tây Hán, ngoại trừ thất đường cùng lục đường hắn phái đi, còn có ngũ đường phụ trách an toàn bên ngoài hoàng cung, mặt khác người của tứ đường hẳn là đều ở trong này, tại sao một bóng người cũng không có?

Tĩnh mịch, một loại tĩnh mịch bức người.

Trong lòng có cảm giác không tốt, Phỉ Thành Liệt cùng Phỉ Nghiêm nhanh chóng xông ra ngoài.

Không ai, ven đường không hề có ai. Mọi người ở Tây Hán đã đi đâu?

Rất nhanh vọt vào trong phạm vi của tứ đường, đại sảnh to như vậy chỉ có một người, tứ đường đường chủ đang giãy giụa trên mặt đất, cố gắng tiến lên phía trước, sắc mặt xám ngoét.

Trúng độc, Người am hiểu độc nhất trong Tây Hán – tứ đường đường chủ cư nhiên trúng độc.

“Hán chủ, mau, nước… có… độc…” Liếc mắt thấy Phỉ Thành Liệt vọt tới, tứ đường đường chủ cố gằng từ trong cổ họng bị tắt nghẹn nói ra vài lời, tim ngừng đập, đầu ng