XtGem Forum catalog
Vương phi 13 tuổi

Vương phi 13 tuổi

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211472

Bình chọn: 10.00/10/1147 lượt.

t.

Nếu để nó cuộn người lại, cái đuôi kia ngâm vào trong nước, không còn nhược điểm nữa, bọn họ chỉ có thể chịu để bị nó đánh tơi bời.

Khống chế đuôi của nó, không thể để nó tấn công cả hai đầu, như vậy mới có chút hy vọng.

Nhất thời, Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch tấn công đầu, Thu Ngân, Ngạn Hổ tấn công đuôi.

Cùng lúc đó, Độc Cô Dạ và Khinh Thủy cũng vọt lên, Độc Cô Dạ đánh đầu, mà bốn người Khinh Thủy đánh đuôi. Hai bên hợp lại thành một, ba người mạnh nhất ở phía trước, sáu người yếu hơn ở phía sau.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Lưu Nguyệt giương mắt nhìn chín người xông lên tiền phương, chỉ thấy bóng kiếm phi múa, nhanh đến mức làm cho nàng không nhìn thấy rõ chiêu thức, thân hình lúc cao lúc thấp, khinh công tuyệt đỉnh tung hoàng tiến lùi, chỉ thấy bóng người chớp lên, nếu không phải do quần áo, căn bản không nhìn ra đâu là người đâu là ảnh.

Quá nhanh.

Đây là chỗ tốt của khinh công.

Lưu Nguyệt chỉ chớp mắt vài cái, không hề động thủ.

Nàng chính là một chiêu mất mạng, chính là giết chóc, chính là đạn pháo súng ống, mà con mãng xà này nhìn qua cũng phải một trăm tám mươi năm, muốn một chiêu chí mạng, thật không dễ dàng, nàng không có tài năng như đám người Hiên Viên Triệt tung hoành trong không trung.

Nàng bây giờ tiến lên, chỉ có vướng chân, không giúp được gì.

Cẩn thận nhìn trận chiến kịch liệt trước mắt, chín bóng dáng tung bay không ngừng, kiếm khí ngang trời.

Đại bạch xà bị vây quanh, đỏ mắt suy nghĩ, mở lớn miệng đấu đá lung tung, răng nanh màu đen dưới ánh kim quang của mặt trời, tỏa ra sát khí âm trầm, hơi thở tanh hôi đến mức nàng đứng xa như vậy vẫn thấy ghê tởm.

Chương 361 : Hăc y Tu La 6

Edit : Tử Dương

Beta : Pracell

**

Đại mãng xà da dày, công kích bình thường không tạo bất kì thương tổn gì cho nó. Khinh Thủy, Thu Ngân đâm một kiếm xuống, mười kiếm thì có tám cái chỉ để lại một ấn kí nhỏ trên đại bạch xà, hoàn toàn không tạo ra được bất cứ vết thương nào.

Chỉ có hai người Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ, mỗi kiếm đều họa trên người nó một lỗ hổng, máu nhè nhẹ thấm ra ngoài.

Nhưng là, trong vòng bảy tấc xung quanh mãng xà phòng hộ cực kì nghiêm mật, không ai có thể tới gần, cho dù cường hãn như Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ cũng không lọt vào bán kính bảy tấc của nó.

Mà đại bạch xà bị thương ngày càng nhiều, hai mắt ngày càng đỏ, tuy rằng không phải vết thương chí mệnh, nhưng lại xúc phạm uy nghiêm của nó.

Trong cơn giận dữ, mãng xà mấy chục trượng kia nhô lên cao, liên tục phun ra nuốt vào, công kích vật lí mạnh mẽ, cơ hồ không ai dám cản trở.

“Oanh.” Đầu mãng xà hướng về phía Hiên Viên Triệt đang đâm một kiếm trên người nó, Hiên Viên Triệt phi thân nhanh như chớp, đại bạch xà không kịp thu thế, đầu đập mạnh lên phiến đá như cái thớt ở giữa Bích Ba Đầm.

Chỉ thấy sau khi một tiếng oanh trầm đục vang lên, phiến đá bị đại bạch xà đụng phải dập nát, những hòn đá nhỏ văng ra khắp nơi.

Mà đại bạch xà chỉ lắc lắc đầu vài cái, xong liền quay đầu lại, há mồm táp về phái Độc Cô Dạ, trên đầu không hề bị xước tí da thịt nào.

Mọi người thấy vậy, không khỏi đều thay đổi sắc mặt.

Nó rốt cuộc mạnh đến mức nào đây?

“Nguyệt, tránh xa một chút.” Một kiếm nhảy lên không, Hiên Viên Triệt đang vội vã cũng không quên quay đầu lại hô to với Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt không có khinh công, cũng không có nội công, hắn biết vậy, nếu để Ngàn năm long xà đánh tới, Lưu Nguyệt có thể sẽ không ngăn cản được.

Lời nói của Hiên Viên Triệt vào trong tai, Lưu Nguyệt vẫn không hề động đậy, hai mắt lợi hại tập trung nhìn vào đại bạch mãng vì đầu bị công kích, cử động hỗn loạn.

Khi rắn tấn công, trạng thái hoàn mĩ nhất chính là cuộn tròn thành vòng, công thủ toàn vẹn, hỗ trợ lẫn nhau, đứng hiên ngang, mà hiện nay là bá chủ rừng mưa, hiển nhiên xem thường nhân loại nhỏ bé trước mặt này, bỏ qua hình thái tấn công hoàn mĩ, để lộ nhược điểm.

Chương 362 : Hắc y Tu La 7

Edit : Tử Dương

**

Cái bụng yếu ớt, hiện ra ngay trước mắt.

Chậm rãi lấy ra từ trên đùi một thanh chủy thủ vẫn chưa dùng qua, Lưu Nguyệt lấy ra từ trong lòng một bình chất lỏng nhỏ vẫn mang theo bên người, đổ lên chủy thủ tỏa ra ánh sáng âm lãnh.

Chất lỏng trong suốt nhỏ giọt trên mặt cỏ, cây cỏ lập tức héo rũ, toát ra khói nhẹ, toàn bộ tan rã.

Ở trong không trung vung lên hai cái, chất lỏng trong suốt trên chủy thủ bị gió hong khô, mặt Lưu Nguyệt không chút thay đổi nhìn thoáng qua chủy thủ trong tay, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đại bạch xà ngày càng để lộ ra bụng.

Bụng, không phải nhược điểm của mãng xà, nhưng nàng muốn đem nó biến thành nhược điểm.

“Phanh.” Hiên Viên Triệt sượt qua người của đại bạch xà, thân thể giương lên, khóe miệng hiện lên một tia máu.

Cái đuôi hùng vĩ đảo qua, Thu Ngân, Ngạn Hổ bị đánh lập tức lui vài bước, vạt áo rách nát, một ngụm máu tươi cuồng phun ra ngoài.

Đao quang kiếm ảnh, huyết sắc vẩy ra khắp nơi.

Có máu của mãng xà, lại có càng nhiều máu của chín người đang tấn công.

Phòng ngự vật lí của đại mãng xà rất kinh người.

Không có vì Hiên Viê