Disneyland 1972 Love the old s
Vương phi 13 tuổi

Vương phi 13 tuổi

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211494

Bình chọn: 8.00/10/1149 lượt.

n với Lưu Nguyệt , tất cả là cảm khái, muôn vàn lời nói, đều không một tiếng động tất cả đều chứa đựng ở bên trong ánh mắt.

“Đi.” Lẳng lặng buông ra giữa không trung, một đạo thanh âm trầm thấp, lạnh lùng vang lên, Độc Cô Dạ vung tay áo bào, xoay người bỏ đi nhanh, không liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt lấy một cái.

Như vậy thật đúng là chướng mắt hắn.

Thanh Liên chỉ chờ thấy vậy lập tức đuổi theo, một đám đang đánh nhau ầm trời, giây lát trong lúc đó liền biến mất tại một phương, rõ ràng lưu loát.

Thật là trực tiếp.

Hiên Viên Triệt thấy vậy ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua vết thương toàn thân và đám người Mộ Dung Vô Địch, tất cả mọi người đều mệt mỏi, cần điều tức lại nội công, lập tức sửa sang lại cảm xúc, trầm giọng nói: “Chúng ta cũng. . . . . .”

Lời vừa mới mở miệng, Lưu Nguyệt nâng tay liền lắc lắc đầu, ánh mắt chợt lóe lên tia giảo hoạt, sắc mặt tươi cười, thân thể liền hướng mãng xà màu trắng đi tới, một bên cất nói: “Thứ tốt, cũng không chỉ có long vương đan.”

Chương 370 : Công chúa đám hỏi 2

Edit : Tâm

Beta: Pracell

**

Thu Ngân không chờ nói hai lời, lập tức làm theo Lưu Nguyệt .

Gió mát quất vào mặt, cả vùng một mùi máu tươi, theo gió mà tán vào không khí.

Trong núi không ngày tháng, thời gian nhoáng một cái mà qua, đảo mắt đã hơn mười ngày.

Ngạn Hổ sắc mặt cứng ngắc nói, ” Lả lướt ngư ở chỗ nào?” Trôi qua hơn mười ngày, đã tìm ở năm con sông.

“Ai biết.” Thu Ngân tiếp một câu.

Bọn họ hơn mười mấy ngày gần đây, một thân thương thế đều đã dưỡng tốt, cư nhiên còn không tìm được tung tích của lả lướt ngư , quả thực so với long xà ngàn năm còn thấy khó tìm hơn.

Bất quá Độc Cô Dạ kia đến hay đi đều lưu loát, mười mấy ngày nay chưa từng gặp lại.

Trao đổi không quá một câu, nhất tề quay đầu nhìn lại hướng Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt nhìn thẳng lại ánh mắt hai người, nhún vai, nàng làm sao biết được lả lướt ngư đang ở trong con sông nào, tập tính của mãng xà lớn nàng biết một chút, lả lướt ngư nàng vốn dĩ cũng chỉ biết là sống ở trong nước, nàng không phải động vật học gia.

“Nếu tìm không thấy, mấy thứ này đều sẽ phải hư thối.” Mộ Dung Vô Địch cầm theo hai túi lớn, nói ra vấn đề.

Bên cạnh Hiên Viên Triệt cùng Thu Ngân, Ngạn Hổ cũng cầm lấy hai túi, hương vị quả thật có điểm không dễ ngửi.

Hút không khí, Hiên Viên Triệt cũng không ngờ Lưu Nguyệt muốn đem con long xà ngàn năm đã chết kia lột da rút gân, đem thịt xả xuống dưới, làm cho bọn họ dẫn theo làm gì,

không thể ăn, không thể dùng.

Bất quá, Lưu Nguyệt làm như vậy tất nhiên có ý của nàng, lập tức cũng không cần giải thích, trầm giọng nói: “Xem ra tốc độ phải nhanh hơn.”

Lạp hạ trên lưng túi da mãng xà lớn , Lưu Nguyệt nhấc chân liền hướng phía trước đi đến, một bên nói:” Đi tìm con sông tiếp theo. . . . . .”

Còn chưa nói xong, Lưu Nguyệt đột nhiên ngừng nói, im lặng, nghiêng đầu hướng phía trước lắng nghe.

Đám người Hiên Viên Triệt cũng cùng thời gian, lỗ tai cùng dựng lên để nghe ngóng.

Gió núi theo sông lớn phía trước thổi qua đến, nhè nhẹ tiếng người theo gió rất xa truyền tới, xâm lấn đến trong tai mấy người.

“Độc Cô Dạ.” Hiên Viên Triệt khóe mắt hơi trầm xuống.

“Mục tiêu nhất trí.” Mộ Dung Vô Địch tiếp một câu.

“Đúng, chính là như vậy, động tác phải nhanh. . . . . .”

“A, cũng không phải. . . . . .”

Chương 371 : Công chúa đám hỏi 3

Edit : Tâm

Beta: Pracell

**

Loáng thoáng thanh âm theo gió truyền đến, đó là thanh âm của công chúa Thanh Liên.

Năm người liếc nhau, bọn họ tìm được rồi?

“Đi, lần này chúng ta lên …” Lưu Nguyệt cầm túi da mãng xà, nghênh ngang đi về phía trước, nàng đã chỉ đường cho Độc Cô Dạ một lần, lần này để cho bọn hắn lần đường đi.

Di chuyển đến khe núi phía trước, một con sông khá cạn, rong tương đối nhiều, nước trong suốt mát rượi róc rách chảy qua, không chút gấp gáp, đám người Độc Cô Dạ đang đứng sừng sững ở phía trên.

Chỉ thấy, bọn họ một hàng năm người, trong tay nắm vài còn rắn chưa chết hẳn, trên người dính đầy máu đang lột da độc xà, đem ra thả xuống một nơi.

Ngay lúc đó, lập tức rất nhanh theo khoảng không vụt tới, trong ánh dương màu vàng chiếu xuống, có thể rất rõ ràng nhìn thấy ánh hào quang màu bạc trong suốt chớp động, con cá cực kì khéo léo, cắn thịt trên người con rắn, bị dụ dỗ bắn hẳn lên bờ đất, không

ngừng giãy giãy.

Công chúa Thanh Liên đứng một bên, trong tay nắm một thân cây, lập tức tiến lên kiểm tra, lắc đầu không ngừng.

Lưu Nguyệt thấy vậy biết mình đoán không tồi, lả lướt ngư, nói trắng ra chính là thực nhân ngư loại cá ăn thịt người.

Xem động tác của mấy người, hiển nhiên đối với tập tính thực nhân ngư có hiểu biết, so sánh hiểu biết, Thanh Liên đọc nhiều sách vở, cũng không phải là giả.

Cước bộ của năm người tiến đến, hấp dẫn sự chú ý của Độc Cô Dạ, bất quá Độc Cô Dạ cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc mắt quét năm người một cái, liền không chút nào để ý tới tiếp tục động tác trong tay, không nhìn.

“Dực Vương cũng có ý này?” Công chúa Thanh Liên quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt, sắc mặt hơi hơi đỏ hồng nói.

Hiên Viên Triệt cũng