Insane
Vương phi 13 tuổi

Vương phi 13 tuổi

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211572

Bình chọn: 9.00/10/1157 lượt.

hút nào, huống chi nếu nàng ra tay, nhất định phải là rõ ràng dành mạch, dám cùng nàng tranh Hiên Viên Triệt, xem nàng không rút da bọn họ không xong.

Lập tức đứng lên ngáp một cái, một bên cỡi quần áo, một bên nói: “Ngủ, mệt chết, mấy ngày nay không được một ngày ngon giấc.”

Ngày đêm không ngủ vội vã trở về, nàng buồn ngủ.

Một phen vứt bỏ áo khoác ở trên người, Lưu Nguyệt đang hướng trên giường nằm xuống, khóe mắt đột nhiên bắt gặp Hiên Viên Triệt đang không nháy mắt nhìn nàng.

Buồn phiền trong lòng rơi xuống đất, Lưu Nguyệt tâm tình tốt hơn nhiều.

Thấy vậy, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ lên nụ cười, chậm rãi bắt đầu cởi quần áo bên người.

Ngón tay trắng nõn chạm nhẹ vào cổ ý phục màu lam, chậm rãi mở ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào cổ áo, chậm rãi rút ra thúy áo lam khăn mỏng manh, da thịt trắng nõn theo đầu ngón tay di động dần dần lộ ra, trắng nõn mềm mại, sáng bóng mê người.

Kinh sam nhẹ nhàng cởi ra, rơi xuống cổ tay Lưu Nguyệt, lộ ra lớp áo trắng bên trong, đỉnh kiều đẫy đà, nửa kín nửa hở, lại càng mị hoặc, càng quyến rũ.. ( đỉnh kiều là … là … là …là … là … ngực ạ… >”< )

Nhẹ nhàng xoay người, khẽ nâng cái khố bên dưới, đùi phải quỳ gối xuống cạnh giường, cặp đùi trắng nõn lập tức lộ , thon dài mà hữu lực, cái tiết khố lỏng lẻo ở bên hông.

Đưa lưng về phía Hiên Viên Triệt, áo ngoài chảy xuống trên cổ tay.

Chương 388 : Bát phương hội tụ 8

Edit : Thanh Tâm

Beta : Tử Dương

**

Áo Lưu Nguyệt rơi xuống tay, giống như bị y phục trói hai tay lại, cọ cọ xát xát như thế nào cũng k cởi được, ngược lại lại giống như càng chặt hơn.

Từ từ cọ xát, vạt áo hoàn toàn rơi xuống dưới, rơi nhưng không hết.

Trong phòng dần dần nóng lên.

Khoé mắt mỉm cười, như gió xuân, ánh mắt mềm mại như nước chảy.

Liếc mắt đưa tình, khóe mắt cong lên, trong khoảng khắc phong tình vạn chúng.

“Rối quá, lại đây hỗ trợ.” Mềm thanh âm, mang theo vô tận yêu mỵ cùng quyến rũ.

“Oanh.” Chóp mũi Hiên Viên Triệt nháy mắt chảy ra hai hàng máu mũi, mặt đỏ như trứng ốp lết.

Một tay che mũi, Hiên Viên Triệt trấn định lại nói: “Trời nóng quá, dễ dàng phát hoả.” Vừa nói một bên thân hình chợt vội vàng đứng dậy, nhảy nhanh xuống giường phóng như bay ra khỏi phòng.

“Ha ha ha…” Lưu Nguyệt thấy vậy ngửa đầu cười to, nhào vào giường cười thành một chuỗi dài.

Hiên Viên Triệt của nàng đúng là rất trong sáng, thuần khiết a, đáng yêu chết mất.

Ngoài phòng, Ngạn Hổ cầm trong tay tin tức truyền đến, nhìn Hiên Viên Triệt vội vàng phóng nhanh hướng băng tuyền (hồ nước lạnh) chạy đi, khẽ xoay người, nhìn Thu Ngân đứng bên cạnh nói: “Hôm nay có nóng đến mức như vậy không?”

Thu Ngân ngẩng đầu nhìn bầu trời, đang nghe tiếng cười to của Lưu Nguyệt từ trong phòng trong truyền đến, rất lạnh tĩnh trầm giọng nói: “Có thể còn nóng tầm một tháng, chờ đến đại hôn vào ngày mốt sẽ không nóng đến như vậy.”

“Vô nghĩa, từ hôm nay đến một tháng sau còn có thể nóng tới khi đó sao.” Ngạn Hổ trừng mắt liếc Thu Ngân một cái, ai có thể nghe nói tháng mười thời tiết nóng nực.

Thu Ngân không để ý tới Ngạn Hổ, hôm nay không nóng, cùng lắm là phải kiên trì đợi tới đại hôn của Vương phi và Vương gia, phỏng chừng cảm thấy năm nay đặc biệt nóng.

Gió thu thổi qua, một vùng vang lên tiếng sàn sạt của ngọn cây.

Gió mát đưa đến, đảo mắt đã có những tia nắng ban mai chiếu xuống.

“Vương nhi, ngươi có ý tứ gì đây? Chỉ cưới một mình Lưu Nguyệt.” Trong cung điện Thiên Thần quốc, Hiên Viên Dịch mặt mày nhăn lại nhìn Hiên Viên Triệt trên mặt vẫn không chút thay đổi.

Hiên Viên Triệt mặt lạnh, nghiêm túc nói: “Phụ vương, ta mới là người nên hỏi là phụ vương có ý tứ gì, phụ vương lẽ nào đã quên, nếu là chuyện của ta thì ta sẽ làm chủ.”

Trong thanh âm lãnh khốc, âm trầm khẳng định.

Hiên Viên Dịch nghe lời nói nhíu chặt mi, hắn thật ra không quên, nhưng chính là. . . . . .

Chương 389 : Bát phương hội tụ 9

Edit : Tử Dương

**

“Triệt Nhi, phụ vương là muốn tốt cho con, Tuyết Thánh quốc….”

“Phụ vương, chuyện này dừng ở đây, mọi chuyện sau đó con sẽ xử lí. Phụ vương, chuyện của con phụ vương tốt nhất không cần nhúng tay, người cũng nên biết tính tình của Nguyệt Nhi.” Hiên Viên Triệt vẻ mặt lạnh băng.

Hiên Viên Dịch nghe Hiên Viên Triệt nhắc tới Lưu Nguyệt, không khỏi nhíu mày. Nha đầu Lưu Nguyệt này lợi hại bao nhiêu, hắn hiểu rõ.

“Phụ vương biết nàng lợi hại, thất công chúa Tuyết Thánh quốc cho dù có đến đây, cũng không thể ngồi trên đầu nàng được, người thật sự không cần lo lắng cho nàng.”

Vươn tay ngăn cản Hiên Viên Triệt nói tiếp, Hiên Viên Dịch trầm giọng nói : “Triệt Nhi, con phải nhớ kĩ, dù sớm hay muộn, con cũng là Vương của Thiên Thần quốc, con phải đứng trên phương diện lo lắng cho Thiên Thần quốc.

Phụ vương không ngại con sủng ái Nguyệt Nhi, đứa nhỏ kia nên sủng nên yêu, con yêu nàng nhiều một chút, hoặc chỉ yêu một mình nàng, phụ vương không có ý kiến, nhưng là tình thế hiện tại, con phải liên minh cùng Tuyết Thánh quốc. Tuyết Thánh quốc, Thiên Thần chúng ta đắc tội không nổi.

Nguyệt Nhi cũng dành trái tim cho con, phụ vương cũng hiểu được, con cưới thất cô