Ring ring
Vương phi 13 tuổi

Vương phi 13 tuổi

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210121

Bình chọn: 7.5.00/10/1012 lượt.

châu báu ngọc ngà, từng xe từng xe hướng đến nhà Hiên Viên Triệt.

Một đống khế đất cửa hàng, từng thùng từng thùng nâng đến trước mặt Lưu Nguyệt.

Cung điện ba người Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, trừ bỏ cái giường để ngủ, tất cả đồ vật còn lại đều đã đưa tới chỗ Lưu Nguyệt.

Từ xưa đến nay, chưa ai từng thấy qua Hoàng tử lại nghèo đến như vậy.

(77)

Cái này, có lẽ mấy phi tử hoàng tử bị biếm trong lãnh cung so với bọn hắn còn có tiền hơn.

Thiên thần Hoàng đế Hiên Viên Dịch đem hết thảy thu vào mắt, nhưng xem cũng chỉ là xem, ba khổ chủ còn không dám phản đối, hắn lấy tư cách gì lên tiếng.

Chỉ gọi ba người tới hung hăng giáo huấn một trận, mặt mũi hoàng gia thực mất hết, cũng may là thua trong tay người nhà, nếu không, chính hắn cũng không biết giấu mặt đi đâu.

Thanh danh Mộ Dung Lưu Nguyệt trong thành lúc này như mặt trời giữa trưa, đã gần bằng với Thiên Thần quốc đệ nhất thiên tài Vương gia Hiên Viên Triệt.

Ở ngã tư đường đều đàm luận về chuyện tiểu Vương phi, trong các quán trà cũng không kể chuyện Dực Vương nữa, mà là tiểu Vương phi, các vở kịch ngắn, một người tiếp một người, đại danh Hiên Viên Triệt cùng Mộ Dung Lưu Nguyệt, theo gió xuân bay thẳng lên các tầng mây.

Vương phi tài giỏi bưu hãn như vậy, đã muốn hơn cả Thiên Thần Hoàng đế Hiên Viên Dịch.

Trong Ngọc Lưu Ly điện, vào giờ ngọ, Trần quý phi giá lâm đến, cùng dùng bữa với Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.

.

.

.

Chương 68: Cường giả vi tôn (8)

Edit: Pracell

**

“Nguyệt nhi, đám tài vật trị giá hơn bốn trăm vạn lượng hoàng kim này, con tính xử lí ra sao?” Trần Quý phi nhẽ nhàng cầm đũa, trên bàn trước mặt đầy thức ăn cao cấp, chậm rãi hỏi.

Lưu Nguyệt ăn một miếng hoa quế ngũ diệp biên, cảm thấy thật ngon, tự nhiên cũng gắp cho Hiên Viên Triệt một cái, nói: “Tùy Triệt xử lý.”

Nàng đối với chuyện này không có nhiều hứng thú lắm.

Trần quý phi nghe vậy mỉm cười, nhìn Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt gắp ngàn tầng ti cẩm trên bàn, mắt đầy vẻ sủng nịch, đưa tới bên miệng Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: “Nộp lên quốc khố.”

Trần quý phi nghe vậy, thần tình tươi cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, cây to đón gió lớn, cái gì quá mức cũng không tốt, đưa đống tài phú này cho phụ hoàng, so với để chỗ con tốt hơn nhiều, dù sao con cũng không thiếu tiền xài.”

Nhiều tiền của, đôi khi chính là mầm mống tai hoạ, xem ra nàng đã quá lo, Hiên Viên Triệt so với người khác hiểu rất rõ.

Hiên Viên Triệt gật nhẹ đầu với Trần quý phi, cái hắn quan tâm là sự an nguy cho người thân của hắn, còn với phụ hoàng hắn không có toan tính gì.

“Vương gia.” Nói tới đây, Thu Ngân bên ngoài đột nhiên bước nhanh tới, vẻ mặt thận trọng.

“Có chuyện gì?” Hiên Viên Triệt thấy vẻ mặt Thu Ngân như vậy, tất có đại sự, lập tức buông đũa trong tay, trầm giọng nói.

“Bẩm Vương gia, đặc sứ ngoài biên cảnh dùng bồ câu báo tin, người của Ngạo Vân quốc đang tiến đến quốc gia chúng ta, ý định tham dự thọ tiệc của Hoàng đế.”

(78)

Thu Ngân vừa nói dứt, Hiên Viên Triệt cùng Trần quý phi đều hơi chau mày.

Lưu Nguyệt thấy vậy, nhìn Hiên Viên Triệt hỏi: “Sao vậy?”

“Ngạo vân quốc, là bá chủ trong bảy quốc gia, chưa từng kết giao với Thiên Thần chúng ta, lần này tại sao lại đến tham dự thọ tiệc của phụ hoàng?” Hiên Viên Triệt mày nhíu chặt.

Lưu Nguyệt trước đó vài ngày cùng đã tìm hiểu về hoàn cảnh nơi đây, trên đại lục này, có bảy quốc gia cùng tồn tại, nhiều năm liên tục chinh chiến, khói lửa khắp nơi, chỉ có mấy năm gần đây không có đánh nhau lớn, thường là tiểu nháo tiểu nháo thôi.

Ngạo Vân quốc, là cường đại nhất trong thất quốc, thế lực cực mạnh, so với Thiên Thần như hổ cùng sài lang, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, không thể địch nổi.

Mà giữa Ngạo Vân quốc và Thiên Thần quốc còn có Trần quốc, Ngạo Vân quốc nghĩ gì mà lại đi xuyên qua Trần quốc, đến mừng thọ Thiên Thần hoàng đế?

“Ai dẫn đầu?” Hiên Viên Triệt trầm giọng nói.

“Thái tử Ngạo Vân quốc, Độc Cô Dạ.” Lời của Thu Ngân khiến cả đại điện lâm vào yên tĩnh, tại sao lại là nhân vật quan trong như vậy đi, Ngạo Vân quốc có âm mưu gì?

Chương 69: Lai giả bất thiện (1)

Edit: Pracell

**

(** Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt)

“Mãnh hổ bái sài, tất có âm mưu.” Trong tĩnh lặng, Lưu Nguyệt chậm rãi nói. (Mãnh hổ bái sài: hổ đến gặp sài lang, giống câu ‘Rồng đến nhà tôm’ ở VN ấy)

Hiên Viên Triệt nghe vậy gật đầu: “Chính là như vậy.” Nếu không chẳng lẽ Thái tử Ngạo Vân quốc ăn no rửng mỡ, không có gì làm, không ngại khoảng cách địa lý thiên sơn vạn thuỷ này chạy tới đây chơi?

Phải biết rằng thực lực của Thiên Thần yếu hơn Ngạo Vân quốc nhiều, hạ thọ bọn họ cũng không cần phải tới.

“Có ý đồ gì?” Trần quý phi gắt gao nhíu mày, nhìn Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt thấy vậy nhún vai nói: “Con thế nào biết được.”

Nàng không có tâm tư nhất thống thất quốc, đăng cơ nữ hoàng, biết tình hình các nước đại khái là tốt rồi, mấy vấn đề này nên nói với các quan thần trong triều ấy, đừng hỏi nàng.

Trần quý phi thấy vậy khẽ nhướng mày, cũng biết mình không phải, chuyện chính sự như thế nào lại hỏi Lưu Nguyệt đây, lập tức