Snack's 1967
Vương phi 13 tuổi

Vương phi 13 tuổi

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210362

Bình chọn: 7.5.00/10/1036 lượt.

tử, bổn tướng cùng Trần quý phi nhất định đem hết khả năng phụ trợ cùng người đó.”

Từng bước tới gần, hữu tướng nét mặt cương nghị, chính là không một chút thỏa hiệp.

Hôm nay, phải giết thái tử Hiên Viên Thừa.

Bát hoàng tử mười ba, Thập hoàng tử bảy tuổi, Thập tam hoàng tử kia mới chỉ là hài nhi một tuổi, này ba người. . . . . . Hiên Viên Dịch sắc mặt xem ra thật không tốt.

“Bệ hạ, thứ thần cả gan, nhiều năm như vậy trong triều thế cục như thế nào, nói ra bệ hạ cũng hiểu rõ, tả hữu đối trì, bệ hạ mới có thể vô tư, một khi gì một cái sập, bệ hạ làm sao có thể sống bình yên.”

Hữu tướng, người gây sự.

Hiên Viên Dịch nghe trong lời nói không cần nghĩ cũng hiểu được, này nguyên nhân cũng là khiến hắn mấy ngày phiền não bất an .

Thiên Thần tả hữu nhị tướng địa vị ngang nhau, hai đại võ tướng nhất trợ tả tướng, nhất trợ hữu tướng, cùng nhau đối trì, kiêng kị lẫn nhau, lúc này mới có thể bảo trì Thiên Thần triều đình bất loạn.

Nay Hiên Viên Triệt nhất mạch sập, tả tướng đoạt quyền, nhất đẳng tả tướng cùng thái tử kiêu ngạo, hoàng đế như hắn cũng liền nguy ngập nguy cơ .

Không cần bất luận kẻ nào nói, hắn cũng hiểu được điểm này, chính là, Hiên Viên Thừa dù sao cũng là hắn thân nhân.

Ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hữu tướng, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi tới, rõ ràng là thời tiết đầu hạ nhưng lại khiến người ta cảm thấy phát ra lạnh lẽo.

Hôm nay, tả tướng bên ngoài chiếm lấy quân quyền, trong triều hữu tướng bức vua thoái vị, Hiên Viên Triệt vừa chết chính là như thế cục diện, một cái xử lý không tốt, nội loạn ký khởi, Thiên Thần quốc liền Lâm nguy.

“Chuẩn tấu.” Ngửa đầu chậm rãi nhắm lại mắt, Hiên Viên Dịch theo cổ họng nghẹn ra hai tiếng.

(124)

Chương 112: Gió thổi mây phun (12)

Edit : Chikinni

**

“Vi thần tuân chỉ.” Hữu tướng lập tức khom người tiến lên, tay cầm bút vung lên, phế lập chiếu thư.

Ngọc tỷ hồng ấn, tiên diễm làm người ta rối mắt.

Ngựa phi như bay thẳng mặc cửa cung mà ra, hoàng chung tấu vang, ban đêm chiêu cả triều thần văn võ lên điện.

Chiếu thư ban ra, Hiên Viên Thừa không tiếp coi như là phạm thượng làm loạn, liền trảm. Nếu hắn tiếp chỉ , muốn giết một cái thứ dân tội thần quả thực không phải là chuyện khó.

Nếu không có tuyệt đối nắm chắc liền không thể rút dây động rừng, nếu không, chính là ngọc thạch câu phần, ai cũng không thể gặp chuyện tốt.

Đêm, càng phát ra yên lặng , mang theo không khí âm trầm .

Mà lúc này, ở ngoài kinh thành, tả tướng mang theo thái tử Hiên Viên Thừa cùng Thiên Thần đệ nhị võ tướng Phỉ tướng quân, nắm trong tay chiếu thư, ngày đêm chạy tới địa điểm đóng quân của ba mươi vạn đại quân dưới tay Hiên Viên Triệt , một khi đã có được ba mươi vạn đại quân này, cho dù phản cũng nắm phần thắng trong tay.

Đêm tối mênh mang, trong ngoài thành đều kính cấp náo động .

Mà phía sau, vùng hoang vu dã ngoại, hai thân ảnh đang chậm rãi hướng kinh thành đi tới.

“Có mệt hay không?” Ôm lấy Lưu Nguyệt , Hiên Viên Triệt ôn nhu hỏi.

“Không sao, như thế này đã là gì.” Lưu Nguyệt nghiêng đầu cười nhìn Hiên Viên Triệt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mảng đen mảng hồng , trên mặt nàng nguyên bản dược vật đều bị nước sông rửa trôi sạch sẽ, bất quá vì bị hun khói nên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua lại vừa xấu xí vừa xinh đẹp.

“Trọng yếu là ngươi, ngực bị thương nặng mà không chịu nghỉ ngơi ?”

“Không chết được, ngươi có bị thương ở đâu không?” Hiên Viên Triệt cũng mỉm cười lên, yêu mỵ trên khuôn mặt lúc này cũng mất đi vài phần , một bên thân thủ vuốt ve vết thương trên người Lưu Nguyệt .

Miệng vết thương đã đã khép lại, nhìn qua có vẻ rất nguy hiểm nhưng kì thực chỉ là chút bị thương ngoài da, Lưu Nguyệt ngay cả nhìn cúng không cần.

“Việc nhỏ.” Lưu Nguyệt nhún vai, khẩu khí rất lớn.

Hai người đối diện nhất thời giống nhau mà cười.

Trừ tử vô đại sự, chỉ cần còn sống, hết thảy đều không là gì.

“Vậy đi, không biết ba ngày qua này, kinh thành đã loạn thành cái dạng gì?” Hiên Viên Triệt cầm tay Lưu Nguyệt, tiến về hướng phái trước.

“Ta làm sao quản nối.” Lưu Nguyệt đến là một chút cũng không để ý, chỉ cần người trước mắt không có việc gì, chuyện khác không quan tâm.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, không khỏi cười ôn nhu mà yêu mỵ.

Tiếu Vương phi của hắn trong mắt chỉ có mình hắn, thực làm cho hắn cao hứng: “Đi, phía trước chính là địa bàn đóng đại quân của ta, trước mắt cứ đến đó đã.”

(125)

Chương 113: Gió thổi mây phun (13)

Edit : Chikinni

**

“Hảo.” Lưu Nguyệt gật gật đầu.

Tình ý dạt dào nhộn nhạo trong tâm cả hai người, nhìn qua khiến người ta cảm thấy ấm áp cực kỳ.

Hai tay cùng nắm, cùng nhau đi tới.

Ngày ấy hai người đến cuối cùng thời điểm vọt vào trong nước, Hiên Viên Triệt dùng lực rất mạnh bị đụng vào một tảng đá lớn ở đáy sông, liền phun ra ngụm màu tươi rồi ngất đi.

Lưu Nguyệt gặp đầy trời đại hỏa, không dám ngoi lên mặt nước, đành phải một bên che chở Hiên Viên Triệt, một bên nhanh như chớp theo đường sông thoát ra ngoài.

Theo một hướng, chìm nổi trên sông hơn trăm dặm, Lưu Nguyệt xem hẳn là rời xa địa bàn bị bao vây, lập tức, mới đem Hiên Viên Triệt lên bờ.