
ch, bởi vì nàng sốt ruột nên mặt liền đỏ lên một mảnh “Em chỉ đối với chị tình nguyện, cũng chỉ hôn qua chị, cũng chỉ cho một mình chị hôn em”
Đây chính là lời nói thật lòng của Tiểu Thảo, nàng nói vô cùng trôi chảy làm cho Phong Uyển Nhu nghe xong tâm liền nhảy dựng lên, nàng nhận ra Tiểu Thảo hôm nay giống như bị uống nhầm xuân dược vậy, ngược lại còn đỗ lại lỗi do nàng, tóm lại nếu không đạt được mục đích Tiểu Thảo sẽ không bỏ qua.
“Tiểu Thảo, em hãy nghe tôi nói”
Trãi qua thời gian dài tiếp xúc, Phong Uyển Nhu cũng hiểu được cá tính Tiểu Thảo, nàng thích nhu chứ không thích cương, muốn nàng nghe lời, thì nhất định phải hạ mình.
Tiểu Thảo gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, không hề lộn xộn.
Phong Uyển Nhu nhìn nàng chằm chằm một hồi, nhẹ nhàng thở dài “Tiểu Thảo, em phải xác định được, em có muốn ở cùng một chỗ với tôi sao?”
Chỉ mới câu hỏi đầu tiên, đã hỏi thẳng tận đáy lòng Tiểu Thảo, làm cho nàng vì câu hỏi này mà xấu hổ vô cùng.
–
Lời Editor: .. thật ức chế == , Phong tổng cũng thật cứng lòng a
CHƯƠNG 53 THỜI GIAN ĐỂ SUY NGHĨ
Tiểu Thảo nghe xong lời vừa nói ra của Phong Uyển Nhu giống như bị tạt một gáu nước lạnh vào đầu, trong lòng nàng lúc này dục vọng trong nháy mắt liền bị dập tắt.
Tuy rằng Phong Uyển Nhu đã sớm đoán được Tiểu Thảo sẽ có phản ứng như thế, nhưng khi nhìn đến ánh mắt né tránh của Tiểu Thảo thì tâm Phong Uyển Nhu cũng vô cùng đau xót, giống như có dị vật xẹt qua, mang ra không ít tơ máu.
“Xin lỗi…”
Tiểu Thảo ngập ngừng mở miệng, nhìn Phong Uyển Nhu trong mắt tràn ngập áy náy, Phong Uyển Nhu vẫn không nói gì, thản nhiên nhìn Tiểu Thảo, ở trên cổ nàng, nơi vùng da trắng như bạch ngọc bị một vệt đỏ tươi in dấu lên, đây là do Tiểu Thảo vừa rồi lỗ mang giao xuống như quả ô mai.
Tiểu Thảo nhìn thấy dấu hôn trên cổ Phong Uyển Nhu do mình tạo ra vừa rồi thì cực kỳ hối hận.
Đúng vậy, nàng còn chưa hứa hẹn gì với Phong tổng, thì làm sao có quyền muốn chiếm được nàng?
“Tôi không trách em”
Phong Uyển Nhu đọc được trong mắt Tiểu Thảo sự hối hận, nàng nhẹ nói, đã lâu như vậy nàng và Tiểu Thảo đã dây dưa lâu như vậy…
Dường nhu trong ánh mắt Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu nhìn thấu được ý nghĩ trong lòng nàng.
“Em xin lỗi..”
Trừ bỏ câu xin lỗi, Tiểu Thảo không biết phải nói gì, Phong Uyển Nhu nghe thấy lời này của nàng liền nhíu mày “Tôi không muốn nghe câu xin lỗi, bất luận là kẻ nào cũng có thể, ngoại trừ em!”
Phong Uyển Nhu giọng điệu cứng rắn và mạnh mẽ, Tiểu Thảo trong lòng như bị bức bách, chính vì như vậy nên Tiểu Thảo lại càng thấy khó chịu và tự trách bản thân mình.
“Phong tổng, chị không cần đối với em tốt như vậy”
Không đáng . . .
“Hay là không đủ tốt?”
Phong Uyển Nhu thanh âm mang theo một chút lặng lẽ, Tiểu Thảo nghe xong liền nhìn lên đôi mắt của nàng, nàng không biết phải làm như thế nào.
“Nếu đã đủ tốt, vì sao em vẫn không thể tiếp nhận tôi?”
Phong Uyển Nhu đã muốn nói trắng ra tâm sự trong lòng, nhưng tâm Tiểu Thảo lại vô cùng đau đớn, lần này nàng thực sự nhận thấy được Phong tổng đau đớn.
Phong Uyển Nhu ngồi ở trên giường lẳng lặng nhìn Tiểu Thảo một hồi, liền đứng dậy, lấy áo khoác choàng vào người đi đến bên cửa sổ, nàng đem cửa sổ mở ra, híp mắt lại nhìn phong cảnh phồn hoa ban đêm có phần tịch mịch cô quạnh.
“Tiểu Thảo, em biết không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi đã có cảm giác em không giống với người khác, chỉ là lúc đó tôi không hề suy nghĩ…”
Tiểu Thảo nghe Phong Uyển Nhu nói vậy, nàng cũng nỗ lực nhớ lại, lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc phỏng vấn.
“Em từ bên ngoài bước vào, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, không hề giống với người khác đi phỏng vấn mà khẩn trương hay tràn ngập dã tâm, sau đó em còn ló đầu vào cửa nhìn, giống như là muốn xác định một chút mình không phải đi vào nhầm phòng”
Tiểu Thảo mặt chợt đỏ, nàng không thể tưởng tượng được nhìn lên Phong Uyển Nhu, Phong tổng làm sao thấy được?
Phong Uyển Nhu nhìn bộ dạng xấu hổ của Tiểu Thảo cười cười “Chẳng lẽ không đúng sao? Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ lơ mơ của em tiếp đến những câu hỏi trả lời phỏng vấn đều khiến tôi lưu lại ấn tượng rất sâu”
“Em cũng không biết vì sao lại như vậy”
Tiểu Thảo cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại như vậy, Phong Uyển Nhu lắc lắc đầu “Đấy chính là em, bình thường lúc nào cũng mơ màng ngay cả bản thân mình nói gì cũng không biết, đôi khi tôi suy nghĩ, tôi yêu em, với tôi mà nói là một loại hạnh phúc, chỉ là… tôi không biết em như thế nào?”
“Em cũng rất hạnh phúc!”
Tiểu Thảo gấp gáp nói, Phong Uyển Nhu yêu nàng, đối với nàng cả đời này mà nói là một điều may mắn.
Phong Uyển Nhu không nói gì, giống như có suy nghĩ gì đó nhìn về phía nàng.
Tiểu Thảo vừa rồi nhìn thấy ánh mắt Phong tổng như vậy mặt lại đỏ lên, tự nhiên không dám lên tiếng.
Tại sao lại nhìn em như vậy a…
“Trước kia, em rất thuần khiết, rất ngốc, chỉ cần bản thân mình sống tốt, cũng không quan tâm cuộc sống của người khác như thế nào, thậm chí người ở bên cạnh muốn làm em tức chết nhưng em cũng không hiểu được, đôi lúc, đó chính là một loại hạnh phúc”
Thanh âm Phong