Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Tác giả: Diệp Sáp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325291

Bình chọn: 8.5.00/10/529 lượt.

trong lòng đã lâu. Tiểu Thảo bị nàng nói có chút mơ hồ, ngơ ngác nhìn nàng.

Hơi hơi cúi đầu không nhìn tới ánh mắt Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng mà thở dài.

“Tôi biết em cùng Dạ Ngưng là hảo bằng hữu, nhưng là bằng hữu không nhất định phải học tập bắt chước nàng ta. Tôi yêu là Dương Tiểu Thảo vô cùng đơn giản, chứ không phải phiên bản của Dạ Ngưng.”

“Em……”

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu nói làm cho mặt có chút hồng, nàng nhỏ giọng biện giải.

“Em không có.”

“Còn nói không có? Em vừa rồi muốn làm gì?”

Nói một hồi, Phong Uyển Nhu khôi phục khí lực, ánh mắt nhìn Tiểu Thảo mang theo một tia chế nhạo. Tiểu Thảo bĩu môi nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói.

“Em chỉ là sợ chị nói em vô dụng.”

“Tôi khi nào nói em vô dụng?”

Phong Uyển Nhu nhíu mày, nàng nói qua Tiểu Thảo ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng cho tới bây giờ chưa nói nàng ta vô dụng a. Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, trên mặt đầy vẻ ủy khuất.

“Ai bảo các phương diện chị đều vĩ đại như vậy, Ngưng Ngưng nói, nếu tại phương diện này không áp được chị, về sau đều không có biện pháp xoay người.”

Phong Uyển Nhu nghe xong Tiểu Thảo nói liền cười không ngừng. Bàn tay đưa lên vén tóc dài trên trán, nghiêng mắt nhìn nàng, thanh âm pha mang theo một chút cảm giác làm nũng.

“Em muốn xoay người như thế nào?”

“Ngạch……”

Lời này hỏi khó Tiểu Thảo, nàng muốn xoay người như thế nào? Nàng thật đúng là chưa nghĩ tới.

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo ngây ngốc thì cười cười, tay bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức lôi kéo, Tiểu Thảo liền ngã xuống trong lòng của nàng. Phong Uyển Nhu hôn lên trán Tiểu Thảo, ôn nhu nói nhỏ.

“Tiểu Thảo, cảm tình không thể đối lập, có chút việc, thích hợp người khác không nhất định thích hợp với mình. Tôi yêu em, chính là em vô cùng đơn giản, em có thể đừng làm cho tôi cảm thấy xa lạ được không?”

“Nhưng là, nhưng là……”

Tiểu Thảo bị hơi thở bên tai ấm áp làm cho cả người run lên cơ hồ sắp tước vũ khí đầu hàng, nhưng trong não tự động xuất hiện từ ‘công quân’ không ngừng nhắc nhở nàng không thể ngã xuống.

“Nhưng em muốn ở mặt trên.”

Nhỏ giọng nói một câu trong lòng. Tiểu Thảo kỳ thật cũng không yêu cầu cao, nàng muốn làm công quân cũng không phải muốn khoe khoang gì, chỉ là muốn ở trong lòng có chút an ủi, chỉ là nàng muốn ở phương diện này có thể chiếu cố Phong Uyển Nhu. Nếu không, ở bên cạnh Phong Uyển Nhu, nàng thực sự có chút cảm giác giống tiểu bạch kiểm, nàng tựa hồ cái gì cũng không có.

Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng cười, tay không ngừng nhéo nhéo mặt bánh bao của Tiểu Thảo.

“Ở mặt trên có cái gì khác nhau sao?”

Đứa nhỏ này trong óc rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

“Đương nhiên là có……”

Thanh âm của Tiểu Thảo thanh càng ngày càng bực bội, mặt bị Phong Uyển Nhu nhéo đến đau luôn.

“Em muốn về sau chiếu cố chị, mà không phải tránh ở dưới thân chị.”

“Tránh ở dưới thân tôi?”

Phong Uyển Nhu tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo mặt đỏ lên, nàng vừa thẹn lại vừa quẫn nhìn Phong Uyển Nhu, cắn cắn môi, chị còn hỏi? Không phải chính chị cũng muốn ở trên sao?

“Tốt lắm, không cho em nghĩ bậy nữa.”

Phong Uyển Nhu hôn lên tai Tiểu Thảo, ôm nàng thật chặt. Cũng không biết Tiểu Thảo bình thường tắm bằng cái gì, trên người vừa thơm thơm lại mềm mềm, khiến Phong Uyển Nhu rất muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng.

“Nhưng là…… Nhưng chị không nghĩ sao?”

Tiểu Thảo không được tự nhiên nhìn Phong Uyển Nhu. Nói đến dục vọng, nàng còn chưa đến 25 đã muốn như vậy, kia Phong tổng thì sao? Đều nhanh ba mươi, không nghĩ đến sao?

Phong Uyển Nhu vừa thấy Tiểu Thảo như vậy liền biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì, trong lòng vụng trộm cười cười, trên mặt lại bất động thanh sắc .

“Như thế nào, em chê tôi già hả?”

“Mới không có!”

Tiểu Thảo sốt ruột phủ nhận, nàng như thế nào ngại Phong Uyển Nhu già đâu? Nàng thích Phong Uyển Nhu còn không hết nữa.

“Tiểu Thảo.”

Bàn tay Phong Uyển Nhu chậm rãi đi xuống, đặt ở trên xương quai xanh của Tiểu Thảo, chậm rãi vuốt ve.

“Tôi nói rồi, tôi thích em, cũng không phải bởi em có bao nhiêu vĩ đại, chỉ vì đó là em, rất đơn giản.”

“Em cảm thấy cái gì em cũng không thể giúp chị……”

Tiểu Thảo rối rắm cầm lấy áo Phong Uyển Nhu, trong lòng có chút khổ, nàng nghĩ muốn tại thời điểm Phong Uyển Nhu bận rộn sẽ giúp nàng ta một phen. Nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ dừng ở trên gương mặt Tiểu Thảo, phất đi vẻ ưu sầu của nàng, phất đi tự ti của nàng. Phong Uyển Nhu nhìn nàng, trong mắt là chỉ có chân thành.

“Tiểu Thảo, em mang đến cho tôi niềm vui mà bất luận kẻ nào cũng không thể mang đến. Em biết không? Trước khi quen em, công ty và nhà căn bản không có gì bất đồng, đều là nơi làm việc, bất quá là trên danh nghĩa khác nhau mà thôi. Nhưng sau khi quen em, tôi bắt đầu chờ mong, chờ mong mỗi ngày trở về nhà.”

Phong Uyển Nhu nói những lời này thực nhu hòa, nhìn Tiểu Thảo bằng ánh mắt tha thiết, khiến Tiểu Thảo nhịn không được chìm đắm trong đó.

“Bởi vì tôi biết, mỗi ngày mở cửa đều có thể nhìn thấy em, đều có thể nghe thấy em ngây ngốc gọi tôi, đều có thể nhìn em đùa giỡn nói cho tôi biết hôm nay em làm món ngon gì. Tôi tuy rằng từ trước đến nay ch


Polly po-cket