
quai xanh rơi vào khe rãnh mê người trước ngực, nhưng chính giữa áo ngủ lại là một cái đầu heo thật lớn a, Tiểu Thảo không nhịn được cười vang thành tiếng.
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, lại cúi đầu nhìn nhìn áo ngủ mình đang mặc, hiểu được là chuyện gì xảy ra , nàng cười cười, tay cầm khăn mặt ném qua một bên, chậm rãi bước đến chỗ Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo vừa thấy như vậy lập tức ngưng cười, hoảng sợ nhìn Phong Uyển Nhu, nàng biết Phong Uyển Nhu khẳng định còn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, tính tình lúc này nhất định sẽ táo bạo, mà Tiểu Thảo vừa rồi còn cười nhạo nàng nữa.
Nhìn Phong Uyển Nhu tiến tới, trái tim Tiểu Thảo ngày càng đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, Phong Uyển Nhu vừa xoa tóc, vừa mỉm cười nhìn Tiểu Thảo, tiến đến ngồi lên đùi Tiểu Thảo, hai tay ôm cổ nàng, cười tủm tỉm.
“Tiểu Thảo ~ em đang cười cái gì vậy?”
Mùi rượu nhè nhẹ thoáng qua, Phong Uyển Nhu thổi nhẹ vào lỗ tai mẫn cảm của người đối diện, Tiểu Thảo giật mình, nổi da gà, cả tóc gáy cũng đều dựng lên.
“Áo ngủ, có vẻ…… Có vẻ rất dễ thương.”
Tiểu Thảo lúc này làm sao có thể nói thật, đầu cũng không dám xoay, từng dòng nước ấm từ bụng truyền xuống, tản ra toàn thân, khiến nàng có cảm giác muốn đem Phong Uyển Nhu đặt ở trên giường hung hăng chà đạp.
“A ~”
Phong Uyển Nhu cười cười, biểu tình quyến rũ chưa từng có, với người ngoài, nàng vẫn luôn giữ đúng lễ nghĩa, không vượt qua giới hạn lịch sự nửa bước , nhưng đối với Tiểu Thảo, nàng muốn thế nào thì làm thế đó.
Một tay ôm cổ Tiểu Thảo để giữ thăng bằng, Phong Uyển Nhu hơi hơi nghiêng mình về phía trước, Tiểu Thảo ngưng thở, nàng dự đoán Phong Uyển Nhu sẽ hôn mình, bời vậy cả thân thể đều nhộn nhạo, từng bước từng bước tới gần, khi còn cách mặt Tiểu Thảo vài centimet, Phong Uyển Nhu dừng lại, nhìn Tiểu Thảo cười nói
“Em khẩn trương cái gì?”
“Hả?”
Tiểu Thảo còn chưa kịp phản ứng lại, Phong Uyển Nhu liền với tay tắt đèn, sau đó ôm cổ Tiểu Thảo, môi đặt trên môi nàng, cũng không hôn, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi
“Tiểu Thảo, tôi như vậy, em có thích không?”
PS: Đọc bộ này cười chết mất, rớt mấy hàm răng giã của mình ròi :( =)))) Cái đoạn Phong tổng nghi ngờ Tiểu Thảo thấy ẻm cũng tội ghê, chỉ nhìn thôi không làm gì cũng bị liếc =))) Dám đưa cho ngự tỷ áo ngủ hoạt hình, hỏng hình tượng ghê :( Mấy chương sau sẽ có khúc liên quan đến mấy cái váy ngủ nài, đảm bảo lấy hết mấy hàm răng giả của mấy bạn, không cười không lấy tiền mà nếu mấy bạn có có cười mình cũng ko lấy tiền đâu hihi :”>
Chương nài Phong tổng hiếm khi hiến thân làm dụ thụ :)))) Chương sau mà ko có H nữa là phải xem lại năng lực của Tiện Thảo ròi =)))))))))))) Bời vại sẽ có H nha, có nhanh hay chậm tùy thuộc vào sự ủng hộ cuồng nhiệt của mái bạn :”> Nay là lần đầu của bạn Editor mới nài, cùng ủng hộ con nhà người ta đi nha :3 Cũng nhớ ủng hộ và khen ngợi mình, mình cũng không lỡ từ chối đao :”>
CHƯƠNG 100 TIỂU THẢO TRỞ MÌNH [H'>
Edit: girl_sms (Yên tâm đi, cứ chương H mình sẽ xung phong ra trận giết giặc :”>)
Beta: DuaG
Môi kề môi, nụ hôn dài ái muội dưới ngọn đèn mờ ảo, chóp mũi đều là mùi hương nhàn nhạt trên người Phong Uyển Nhu. Thân thể mềm mại của người đối diện gắt gao dựa vào Tiểu Thảo khiến đầu óc nàng choáng váng, nàng dùng sức nuốt nuốt nước miếng, nói không ra lời.
“Hôm nay tôi thực vui vẻ.”
Một tay ôm eo Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu cúi đầu nói xong, môi lại dán lên môi Tiểu Thảo, cảm giác tê dại và tốt đẹp khiến Tiểu Thảo không ngừng run rẩy. Phong Uyển Nhu cảm giác được sự biến hóa này, nàng nhìn Tiểu Thảo nhẹ nhàng cười, cầm chặt lấy tay của nàng ta.
“Tôi biết, tôi từ trước đến giờ đều biết, em làm hết thảy đều vì tôi. Hôm nay em làm như vậy với mẹ em cũng là vì tôi, đúng không?”
Cái tốt của Tiểu Thảo, chỉ có một mình nàng ~ Phong Uyển Nhu biết được. Thái độ cực đoan gần như là bất hiếu, Tiểu Thảo tuy không nói, nhưng Phong Uyển Nhu đều biết. Tiểu Thảo làm vậy bất quá là muốn dùng hành động nói cho Cỏ mẹ biết nàng rất yêu Phong Uyển Nhu, đã yêu đến tận xương tủy, đã yêu đến không còn lý trí, nếu ai bắt hai người tách ra, là muốn lấy mạng của nàng. Ai dám khi dễ Phong Uyển Nhu, nàng sẽ liều mạng với người đó.
“Uyển Uyển……”
Tiểu Thảo chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nàng thích cảm giác như vậy, thích Phong Uyển Nhu ngồi trên người nàng như vậy. Lúc này cùng ngày thường, Phong Uyển Nhu thực khác biệt, khiến tim nàng đập lợi hại. Nhưng lại có một cảm giác nói không nên lời dày vò nàng, nàng sợ hãi, sợ hãi nếu mình có hành vi đường đột sẽ phá hư khung cảnh tốt đẹp này. Uyển Uyển hiểu nàng, nàng vẫn biết điều này, và chỉ vậy thôi cũng đủ khiến nàng hạnh phúc, chính điều này mà nàng có dũng khí để bảo vệ mối tình này.
Phong Uyển Nhu chỉ nhìn Tiểu Thảo bằng ánh mắt dịu dàng biết cười, dịu dàng đến mức Tiểu Thảo cảm thấy mình đang nằm mơ. Nhẹ nhàng hôn lên môi Tiểu Thảo, thân thể Phong Uyển Nhu hơi lui về phía sau, cầm lấy tay Tiểu Thảo không buông ra, mắt phượng hẹp dài nhìn nàng, phong tình vạn chủng.
Nàng cầm tay Tiểu Thảo di chuyển, đặt lên cổ của mình, cách bộ vị mẫn cảm của nữ nhân chỉ vài