
Phong Uyển Tư , đột nhiên cảm thấy nàng ta có một chị gái như vậy, lại phải sống chung từ nhỏ đến lớn cũng thật đáng thương . Phong Uyển Tư cũng nhìn Tiểu Thảo, lần đầu tiên nghĩ đến chuyện Tiểu Thảo làm người yêu của tỷ tỷ cũng chẳng dễ dàng gì!
“Nếu không có việc gì em….”
Phong Uyển Nhu chỉ chỉ vào Phong Uyển Tư
“Xoay người, hướng về phía trước, đem cửa đóng lại. Đi ra ngoài làm cơm tối cho chị.”
“Òh…..”
Phong Uyển Tư nghe lời , xoay người đi thẳng , Tiểu Thảo đứng phía sau bày ra vẻ mặt thắng lợi , kết quả nàng vui vẻ quá sớm , Phong Uyển Nhu xoay người nhìn nàng , ánh mắt hơi nheo lại .
“Ách …..”
Tiểu Thảo chột dạ cúi đầu, tay còn che trước ngực không chịu buông ra.
“Một hồi nữa tốt nhất là em giải thích rõ ràng cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra. Hiện tại, đi vào trong phòng lấy quần áo mặc vào.”
“Uyển Uyển, em là người bị hại mà.”
Tiểu Thảo nước mắt lưng tròng nhìn Phong Uyển Nhu, nàng hận, hận chết Dạ Ngưng xấu xa kia! Nên tìm cách để Tiếu tỷ tỷ mang nàng ta về nhà, đặt trên giường đại chiến ba trăm hiệp cho nàng ta không xuống giường được mới tốt.
“Dạ Ngưng sao không gạt tôi mà đi gạt em?”
Phong Uyển Nhu căn bản không hỏi Tiểu Thảo sao lại thế này, trực tiếp dùng một lời nói đúng trọng điểm. Tiểu Thảo cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng
“Em chỉ muốn cho chị một chút mới mẻ.”
“Sao?”
Phong Uyển Nhu nhíu mày, Tiểu Thảo ngửa đầu nhìn nàng , khuôn mặt nhỏ đáng thương ủy khuất nói
“Ngưng Ngưng sắc lang nói với em là chị sẽ không thích em như vậy, ngẫu nhiên cũng nên thay đổi khẩu vị , gợi cảm hơn một chút mới được.”
“Em cảm thấy em bây giờ gợi cảm sao?”
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, Tiểu Thảo cắn môi dưới , cúi đầu , hữu khí vô lực nói
“Không.”
“Òh ,vậy em trở về phòng lấy quần áo mặc vào. Chờ Uyển Tư đi rồi nói sau .”
“Hả?”
Tiểu Thảo lập tức ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Phong Uyển Nhu . Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm một hồi, thở dài rồi xoa xoa tóc nàng an ủi
“Ngoan , em đã chủ động ân cần như vậy , tôi sao có thể không biết xấu hổ mà phá hư ý tốt của em , chờ Uyển Tư đi rồi em cứ tiếp tục ha .”
“Em không có mà.”
“Không cần ngượng, đi thôi.”
Tiểu Thảo rốt cuộc bị đuổi từ phòng tắm ra, chờ nàng đem quần lót tiểu trư chảy nước miếng cùng quần áo mặc vào, đi ra phòng khách đã nhìn thấy Phong Uyển Tư đang vui vẻ ăn hoa quả, Tiểu Thảo nhớ đến lời Phong Uyển Nhu nói lúc nãy, tim đập kịch liệt .
“Được rồi a, chị ấy đi thư phòng rồi. Cô có thể thả lỏng.”
Lần đầu tiên Phong Uyển Tư hảo tâm an ủi Tiểu Thảo. Nhìn đứa nhỏ này run sợ như vậy cũng biết tỷ tỷ của mình dữ dằn ra sao. Tiểu Thảo liếm liếm môi, cầm một miếng táo trong đĩa trái cây đưa lên miệng cắn
“Sao cô lại tới đây?”
“Tôi vì sao không thể tới?”
Phong Uyển Tư trợn trắng mắt nói tiếp
“Đây là nhà của tôi mà.”
“Òh, đây cũng là nhà tôi .”
Tiểu Thảo đáp thật thuận tai, hiện tại nhà của Uyển Uyển cũng là nhà của mình , chẳng có gì khác biệt .
Phong Uyển Tư trừng mắt nhìn Tiểu Thảo chừng mười giây, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, rồi lại cúi đầu không nói .
“Làm sao vậy?”
Thình lình thấy người không bao giờ buông tha cho ai nhưng lần này lại không đáp trả, Tiểu Thảo có chút không thích ứng . Phong Uyển Tư cúi đầu, trầm mặc một hồi
“Không có gì. Chỉ là nhớ đến ngày đó nếu tôi có thể đạt được trình độ mặt dày như cô thì Sương Sương sẽ không rời khỏi.”
“Rời khỏi cô. Cô ấy đi đâu vậy?”
Tiểu Thảo ngừng ăn táo, nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư, còn chưa làm lành với Lăng Sương sao?
Thở dài, Phong Uyển Tư nhìn Tiểu Thảo
“Cuối tuần trước tôi đến nhà nàng, mẹ nàng nói nàng đã ra nước ngoài, khả năng sẽ không trở về nữa.”
“Ra nước ngoài?”
Tiểu Thảo nhíu mày, Phong Uyển Tư gật đầu , hữu khí vô lực đáp lời
“Ừm.”
“Không phải đâu. Hôm qua tôi đi tìm Ngưng Ngưng, lúc đó vô tình còn thấy Sương Sương ở dưới lầu ăn lẩu chua cay mà , ăn đến mức vui vẻ a.”
“Cái gì …..?”
Phong Uyển Tư trừng mắt thành hình viên đạn, không chớp mắt nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo kiên định gật đầu nói
“Đúng vậy, tôi nhớ rất rõ ràng, một người nàng nhưng ăn thật nhiều nha.”
“Cô xác định là nàng?”
“Tôi cũng không bị mù.”
Tiểu Thảo không bằng lòng nói, làm sao vậy, nếu không tin người ta thì hỏi làm gì.
“Sương Sương gạt tôi ?!”
Phong Uyển Tư cắn răng nhìn Tiểu Thảo, liền nhớ lại một tuần qua Lăng Sương cư nhiên lừa gạt mình, bởi vậy liền giận đến nghiến răng, nữ nhân này ,quá hư hỏng rồi!
“Lừa cô thì làm sao?”
Tiểu Thảo bắc chước theo phong cách của Uyển Uyển nhà mình, bắt chéo chân nhìn Phong Uyển Tư ,tức giận nói
“Cô không lừa nàng sao? Sương Sương trước kia bị cô lừa có bao nhiêu thảm. Vậy theo ý của cô, cô ấy muốn đi đâu cũng phải xin phép cô hả?”
“Chẳng phải sau đó tôi cũng nhận sai rồi mà….”
Phong Uyển Tư có chút vô lực nói, ánh mắt mơ màng, hiện tại nàng thật sự bất lực, không biết nên làm thế nào .
Có bệnh mà dám bốc thuốc bậy là tật xấu của Dương Tiểu Thảo, hiện tại mình cũng phạm phải, hơn nữa nếu tin tưởng Dương Tiểu Thảo thì Phong Uyển Tư nàng cũng là kẻ ngốc thứ hai rồi.
“Ai da, cũng đừng quá khổ sở ~