
ên cho Phong tổng không?”
Tiểu Thảo căng thẳng, trong đầu nghĩ gì thì liền nói đó.
“. . .”
Dạ Ngưng trực tiếp liếc mắt không muốn nói chuyện.
Phong Đằng là của Phong tổng! Dương Tiểu Thảo cô nương, Phong tổng không phải không thông minh đến việc phát quà mà cũng không tính luôn phần cho mình? Đầu bồ toàn bã đậu sao?
Hai người vừa xuống dưới lầu, lúc này mới phát hiện tuyết đang rơi, hơn nữa còn rơi rất nhiều, nhìn thấy Dạ Ngưng liền rất hưng phấn, đến đây lâu như vậy đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trận tuyết lơn như vậy a, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy bông tuyết, bông tuyết rơi ở trên mặt lành lạnh, một chút một chút một.. cảm giác giống như có bàn tay ai đó đang nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần bông tuyết tạo thành giọt nước theo gương mặt chảy xuống…
“Ngưng Ngưng, tại sao bồ lại khóc…”
Tiểu Thảo lôi kéo quần áo Dạ Ngưng lại, lo lắng nhìn lên nàng, rốt cuộc là làm sao vậy?
“Không có a!”
Vừa nói ra, giọng đã có phần khàn khàn, Dạ Ngưng giọng hơi ngạnh ngạnh, nước mắt từng giọt chảy xuống, hội tụ thành một điểm, rồi rơi xuống, theo bông tuyết phiêu tán biến mất không thấy gì nữa, Tiểu Thảo biết trong lòng nàng có gì đó đau khổ vô cùng, cũng không muốn hỏi lại mà đứng ở một bên nhìn nàng.
Ngưng Ngưng chắc hẳn là đang nghĩ tới tỷ tỷ xinh xắn kia, các nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao lại xa nhau?
Tiểu Thảo tò mò nhiều vấn đề cũng không dám hỏi, chính là biểu tình trên mặt so với Dạ Ngưng còn thống khổ hơn, Dạ Ngưng quay đầu nhìn Tiểu Thảo cười cười, trong lòng ấm áp, tới nơi này có thể kết giao với một người bạn như Tiểu Thảo thật là đáng giá.
“Tiểu Thảo, chúng ta chơi trò cõng người đi!”
Dạ Ngưng xoa xoa mặt cười nói, Tiểu Thảo khinh bỉ nhìn nàng một cái
Thật ngây thơ a, bồ nghĩ là có thể vui vẻ lên là mình không biết sao?
“Năm bước đổi lưng a?”
“Năm mươi bước đi!”
Dạ Ngưng nhìn Tiểu Thảo cười xấu xa, Tiểu Thảo không phát hiện sự kì lạ của nàng, gật gật đầu.
“Được!”
“Đầu tiên bồ cõng mình trước”
“Ân!”
Dạ Ngưng tốc độ rất nhanh, vừa nhấc chân đã nhắm lên lưng Tiểu Thảo sau đó nhảy lên, cánh tay ghìm chặt cổ Tiểu Thảo, hai chân thì câu lại vòng eo, Tiểu Thảo thiếu chút nữa là bị nàng lặc chết, nàng bị chúi người về phía trước, một lúc sau phải di chuyển một hai bước chân mới đứng vững thân mình, nàng cầm lấy chân Dạ Ngưng, cắn răng, khó khăn đi lên phía trước, miệng từng ngụm từng ngụm thở ra khói khí.
“Ngưng Ngưng, bồ làm sao lại nặng như vậy a?”
Tiểu Thảo cõng đến nổi mặt đỏ bừng, thật sự là rất nặng a, Phong tổng so với nàng còn nhẹ hơn rất nhiều.
“Bình thường thôi, bình thường thôi!”
Dạ Ngưng ghé vào trên lưng Tiểu Thảo cười thật vui vẻ, đối với chuyện thương tâm trong lòng cũng không như vậy mà để tâm nhiều, nàng nhìn thấy được bước chân gian nan của Tiểu Thảo, lần đầu tiên cảm giác được nếu Phong tổng có được Tiểu Thảo thì nhất đính sẽ rất hạnh phúc.
Đi đến bước chân thứ năm mươi, hai chân Tiểu Thảo đều phát run, giống như là thi điền kinh chạy 800m, Dạ Ngưng lúc này mới từ trên người nàng trườn xuống, cười cười nhìn Tiểu Thảo.
“Tới bồ cõng mình!:”
Tiểu Thảo xoa xoa mồ hôi trên trán nhìn Dạ Ngưng, trong mắt đều là ánh mắt chờ mong, một chút cũng không nhớ rõ vừa rồi là ai ghét bỏ cái tính ngây thơ của đối phương. Dạ Ngưng gật đầu thật sảng khoái, thân mình hơi nghiêng tới trước, hai chân dang ra như đứng tấn, hét lớn một tiếng:
“Đến đây nào!”
Tiểu Thảo hoan hỉ, phấn chất ngây ngất cười, kéo quần áo lên cao, hưng phấn vô cùng, học bộ dạng của Dạ Ngưng vừa rồi, kêu hô một tiếng “Ta tới đây!”
Nói xong nàng hai chân một đạp dùng sức hướng đến lưng Dạ Ngưng lủi tới, Dạ Ngưng nghiêng đầu nhìn thấy Tiểu Thảo bay tới thì chân dưới liền biến đổi, thân mình linh hoạt né sang một bên, đột nhiên có tiếng kêu lớn, Tiểu Thảo lúc này từ trạng thái vui vẻ biến thành hoảng sợ, bộ dạng nàng lúc này tứ chi chẳng khác gì Tiểu Vương Bát, tứ chi dang ra, chính xác là đang nằm trực tiếp úp mặt xuống tuyết.
Tuyết vẫn như trước rơi không ngừng, Dạ Ngưng ở một bên không ngừng ôm bụng cười to, Tiểu Thảo thân thể bị chôn ở dưới tuyết rơi, mặt cũng úp vào trong đống tuyết, chỉ lộ ra nửa cái mông hiện ra ngoài, trông rất là đáng yêu.
“Hức, ngươi gạt taaa!”
Tiểu Thảo chuyển người lại, dùng tay áo lên lau mặt, Dạ Ngưng vẫn còn ôm bụng cười vừa định nói gì đó thì nhìn thấy đối diện có người đi tới, trong lòng cả kinh, vội hướng Tiểu Thảo nháy mắt.
Mau đứng lên a, Phong tổng đến đây!
Tiểu Thảo làm sao biết được Dạ Ngưng nháy mắt là có ý gì, hai chân trên mặt đất đạp đoán, nghĩ đến vừa rồi bị chơi xấu.
“Mình cõng bồ năm mươi bước, bồ gạt mình, mình mặc kệ!”
Không được! Bồ nhất định phải cõng mình!
Dạ Ngưng thân mình muốn đóng băng, một cử động nhỏ cũng không dám, thở cũng không dám thở mạnh, đành để Tiểu Thảo còn ngồi ở dưới đất duỗi chân.
“. . .”
Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng, mang theo một khí âm lạnh lẽo đi tới, Tiểu Thảo giật mình, nàng dường như cảm giác được có chuyển động đi tới đầu, nhìn thấy người bên cạnh, liền nuốt khẩu nước miếng, không dám động.
Phong Uyển Nhu một thân mà