XtGem Forum catalog
Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Tác giả: Diệp Sáp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325412

Bình chọn: 7.5.00/10/541 lượt.

sao nàng lại thấy khó chịu như vậy nàng cũng không rõ, chỉ là cảm giác này từ trước tới giờ nàng cũng chưa bao giờ trãi qua.

“Tôi hỏi cô!”

Môi hé mở, Phong Uyển Nhu dừng lại trước mặt Tiểu Thảo “…cô vì sao lại không vui?”

“Tôi … “

“Đừng quên đã hứa với tôi những gì?”

Quy tắc thư ký chuẩn mực…

Tiểu Thảo thở dài, nhìn vào ánh mắt Phong Uyển Nhu chân thật mà trả lời “Phong tổng, tôi cũng không biết vì sao tôi lại không vui, có thể là do bản thân tôi tự nhiên cảm thấy không vui, mà cô tại sao mỗi lần đi ra ngoài giao tiếp đều trêu chọc nhiều người như vậy chứ? Mẹ tôi nói, nếu không thích người khác, thì cũng không nên tạo cho họ hi vọng a”

“Cô đang viết lời bài hát sao?”

“. . .”

Phong Uyển Nhu oán hận nhìn Tiểu Thảo.

Được lắm, còn dám cải bướng, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ đem cái miệng của cô cạy ra.

“Uyển Nhu, Tiểu Thảo, tối nay đi hát kaoke đi”

Lương Nhiên ăn xong rồi bu lại, Cao Phàm cũng đi theo phía sau hắn nhìn Tiểu Thảo, biểu cảm cũng không quá tốt.

Tiểu Thảo miệng mở rộng, định nghĩ như thế nào từ chối hai người để về nhà cùng với Phong tổng làm sủi cảo ăn, nhưng không đợi nàng mở miệng từ chối thì bên kia Phong tổng đã nhanh cự tuyệt

“Không đi!”

“Đi thôi, nếu không hai người về nhà để làm gì?”

Lương Nhiên không muốn Phong Uyển Nhu ăn Tết một mình, Phong Uyển Nhu biết trong lòng hắn nghĩ gì, sắc mặt vẫn như thường.

“Có Tiểu Thảo!”

‘Có Tiểu Thảo’ ba chữ này vừa thốt ra, Tiểu Thảo khuôn mặt cười thành một đoàn, trong lòng vừa rồi có vẻ lo lắng tích tụ tất cả đều tiêu tan đi mất, nàng hiện tại thầm nghĩ còn muốn lôi kéo Phong tổng chạy về nhà để nàng nấu sủi cảo a.

Lương Nhiên nghe xong ngơ ngác một chút, méo mó đầu mắt nhìn Tiểu Thảo, nhìn thấy nàng tươi cười giống như quả lựu thì hắn cũng cười cười theo

“Được rồi, chúng tôi đi vậy, một chút hai người tự đón xe trở về nhé!”

“Được!”

Lần này Tiểu Thảo so với Phong Uyển Nhu nhanh hơn, Lương Nhiên nhìn nàng nở nụ cười xảo huyệt, Tiểu Thảo lúc này bị cười có chút ngượng ngùng, Phong Uyển Nhu giận nàng liếc mắt một cái, Tiểu Thảo mới vội rụt rụt cổ lại.

Sau khi Lương Nhiên và Cao Phàm đi rồi thì Tiểu Thảo với Phong Uyển Nhu cũng thấy thoải mái hơn, Tiểu Thảo lại bắt đầu hoạt náo, nói tràng giang đại hải, còn kể cả chuyện khi còn bé cho Phong Uyển Nhu nghe, Phong Uyển Nhu chính là nghe, không nói lời nào nhưng trong mắt có nụ cười thản nhiên.

Ăn hết kem, Tiểu Thảo lại đi lấy thêm vài cái bánh trứng để ăn, Phong Uyển Nhu thì đã sớm no nên chỉ ngồi ở một bên xem nàng ăn. Trên cơ bản thì Tiểu Thảo ở trước mặt Phong Uyển Nhu đã hoàn toàn thoải mái, thức ăn dính miệng cũng không lau đi, Phong Uyển Nhu lắc đầu, vừa định nói cho nàng biết mà lau miệng, chưa kịp nói thì Tiểu Thảo đã cạp một miếng lớn cái bánh trứng vào mòm, trông thấy nàng như vậy Phong Uyển Nhu chỉ cười cười.

“A–”

Phong Uyển Nhu lặng đi một chút, Tiểu Thảo lại cười híp mắt “Ăn thật ngon a!”

Để tôi đút chị..

Tiểu Thảo giơ lên bánh trứng trên tay hướng về phía Phong tổng, đụng đụng người Phong tổng một cái rồi lại híp mắt cười nhìn nàng, Phong Uyển Nhu nhìn thấy ánh mắt của nàng theo bản năng lại há miệng ra.

“Ngon không?”

Tiểu Thảo ánh mắt mong chờ nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu tinh tế nhai, vừa nhai vừa nhìn bộ dạng chờ mong của nàng, được một lúc liền gật gật đầu.

Miễn là những gì cô cho thì đều rất tốt!

Tiểu Thảo thấy vậy cũng không ngừng uy cho…

Nàng thích nhất ăn khoai tây chiên chấm sốt cà chua, vì vậy cứ một chút là lại đút vào miệng Phong Uyển Nhu, càng về sau Phong Uyển Nhu bắt đầu thay đổi sắc mặt, lúc này nàng mới ngừng lại.

“Ăn thật tốt a!”

Ra tới cửa Tiểu Thảo bắt đầu xoa xoa bụng, thật thấy thỏa mãn, hôm nay ăn một buổi thật tuyệt vời. Ngược lại Phong Uyển Nhu hơi hơi cau mày, tay che ở lồng ngực, bởi vì dạ dày của nàng vốn đã không tốt nên vừa ăn một lúc nhiều như vậy bụng liền trướng lên khó chịu.

“Trời đã tối rồi, không nghĩ là ăn nhiều như vậy, hay chúng ta tối nay tiếp tục làm sủi cảo đi!”

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu lắc đầu “Cô nên về nhà!”

Trên mặt cười một chút cũng không có, Tiểu Thảo nháy mắt ủ rũ bước đi.

Thật là mất hứng quá đi, không muốn về nhà, đã nghĩa là cùng chị…

“Được rồi, đi nhanh đi!”

Phong Uyển Nhu biết Tiểu Thảo đang nghĩ gì, nghiêm mặt đuổi nàng đi, Tiểu Thảo nhìn nàng liền lắc đầu.

“Không thích, không về đâu, dì Hai và dượng Hai đều ở nhà với ba mẹ, bọn họ nhất định là đang chơi mạt chược với nhau, tôi về nhà cũng không biết làm gì, tôi có thể ở lại nhà chị được không?”

“Không tốt!”

“Vì sao chứ?”

Chị không phải muốn tôi chăm sóc sao?

Tiểu Thảo thẳng thắn nhìn chằm chằm vào mắt Phong Uyển Nhu.

“Có ai năm mới lại không trở về nhà?!”

Phong Uyển Nhu nghiêng người không đồng ý nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo chính là không để ý bộ dáng này của nàng cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm ánh mắt Phong Uyển Nhu.

“Rõ ràng chị không muốn đuổi tôi đi, vậy cũng không nên đuổi a”

Tiểu Thảo chu môi nói dông dài, Phong Uyển Nhu nghe vậy trong lòng đau xót.

Đúng vậy,tôi là không muốn để cô đi, tôi rất muốn cô