
Xui xẻo, chia tay đi
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323021
Bình chọn: 7.5.00/10/302 lượt.
sử dụng.”
Đi xuống lầu, gặp Tô Thanh, hai người đều tự vuốt mặt, Tô Thanh nhìn nhìn về phía phòng họp, “Tiểu Ngôn trong đó?”
Hàn Dương gật đầu, chỉ là trong phòng họp không chỉ có Ngôn Tư Diễn.
Hai ngày sau, Đào Dã bị đuổi việc, nhưng mà điều khiến cho hắn thấy bất ngờ là hắn không có bị cảnh sát bắt, cũng không phải bồi thường tiền hợp đồng.
Điền Sơ – giám đốc nhân sự – thấy hắn mờ mịt, mới mở miệng hỏi: “Tên nhóc ngươi tuổi còn trẻ, thành ra kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường, chỉ là sống ở trên đời, không nên dùng những thủ đoạn thô bỉ này để cạnh tranh, không phải lần nào sai lầm cũng sẽ có cơ hội quay đầu lại, lần này không xử phạt ngươi cũng là ý kiến của cấp trên.”
Đào Dã nghe vậy sắc mặt thay đổi không ngừng, nhưng không nói gì thêm.
Hai ngày nay hắn nằm nhà lúc nào cũng bất an, ngay cả kết quả xấu nhất cũng đã nghĩ đến, thật không ngờ chỉ đơn giản là bị đuổi việc, thậm chí ngay cả sự thật cũng không có bị vạch trần trong công ty, bên ngoài chỉ nói phần lộ ra thật ra là phần không cần dùng đến.
Hắn không ngu, rõ ràng trong này đã có chuyện gì, phong cách làm việc của Tần Húc Cẩn sẽ không bao giờ ôn hòa như vậy, chỉ có duy nhất Ngôn Tư Diễn mới có thể bảo vệ hắn.
Không cam lòng việc Ngôn Tư Diễn bảo vệ mình, rồi lại cảm thấy may mắn vì chuyện này không có bị xới tung lên, Đào Dã cầm phong bì tiền lương, cảm giác thấy cực kì xấu hổ.
Chỉ là sau khi Đào Dã rời đi, cũng không biết toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều sùng bái Ngôn Tư Diễn đến cao độ, bởi vì Ngôn Tư Diễn có thể tác động đến quyết định của ông chủ nha.
Đến tận sau này, nhân viên công ty từ trên xuống dưới phát hiện, thời gian ông chủ kiểm tra cửa sổ có sạch sẽ không càng lúc càng ít, lì xì năm mới càng lúc càng dày, người bị sa thải cũng càng ngày càng ít, phúc lợi càng ngày càng cao, biểu tình trên mặt ông chủ càng lúc càng đa dạng.
Vì mấy tháng sau, khi đến tết, toàn thể cán bộ công nhân viên đều mong ngóng bao lì xì, cũng ngóng trông việc nghỉ tết, vì vậy công việc càng lúc càng trễ nãi, giám đốc kế hoạch trong lúc họp lại đem sai tài liệu.
Khi vị giám đốc đáng thương ướt đẫm mồ hôi giữa trời đông giá rét, Ngôn đại trợ lí mở miệng tủm tỉm cười nói: “Xem ra đến tết rồi, tất cả mọi người đều sao nhãng nha, mau về đổi lại tài liệu đi, chúng ta nghe bộ phận kinh doanh báo cáo tổng kết trước nào.”
Giám đốc kế hoạch nghe xong lời này, giống như mũi tên rời khỏi dây cung, chạy như bay ra khỏi phòng họp, một bên cảm khái từ tận đáy lòng, trợ lí Ngôn, cậu đúng là bồ tát sống nha.
“Vị giám đốc này bình thường làm việc rất chu đáo nha.” Sau khi Ngôn Tư Diễn nói lời khích lệ xong vị giám đốc đang chạy như bay ở đâu đó trong công ty liền té cái bịch xuống đất, nguyên nhân vấp té không rõ.
Ai có mắt đều nhìn ra mập mờ giữa hai người, sau lưng gọi Ngôn Tư Diễn là bà chủ, tất nhiên, không ai có can đảm nói trước mặt Ngôn Tư Diễn.
Nhưng mà người nào cũng không hề cảm thấy Ngôn Tư Diễn là cáo mượn oai hùm, ngược lại còn cảm thấy từ sau khi có Ngôn Tư Diễn, công ty từ trên xuống dưới càng lúc càng tốt hơn, chỉ thiếu chút nữa là đem Ngôn Tư Diễn xem như bồ tát sống chuyên đi cứu khổ cứu nạn.
Giao thừa ba mươi tết, Ngôn Tư Diễn đứng ở sân Tần gia xem pháo bông, đột nhiên nhìn thấy trên đầu có cái gì đó bay lên tỏa hào quang, nếu như cậu không có nhìn lầm thì cái thứ đó rõ ràng là nhắm đến cái sân này mà bay xuống, Ngôn Tư Diễn mắt chữ O miệng chữ A nói: “Người ngoài hành tinh?”
Tần Húc Cẩn đưa cho cậu một viên pháo bông, “Là niên thú.”
Miệng Ngôn Tư Diễn co rút, “Niên thú, tại sao lại ra lúc này?” Không phải nói là niên thú sợ tiếng ồn của pháo bông sao?
Tần Húc Cẩn cười, cũng không có nói cho cậu biết đấy chỉ là loài người tự cho là đúng, chỉ nói rằng: “Không phải bây giờ nó đi sao?”
Quang minh chính đại chạy vội dưới bầu trời đầy pháo bông, cái này có thể xem như sợ hãi bỏ chạy sao? Miệng Ngôn Tư Diễn méo mó, nghiêng đầu nhìn về Tần Húc Cẩn, nhưng lại phát hiện trong mắt đối phương tràn ngập hình bóng của mình, trong lòng khẽ động, nắm lấy tay Tần Húc Cẩn.
Người này là may mắn của cậu, cho dù là cả đời cũng tốt, hay chỉ là một trăm năm ngắn ngủi cũng được, có được người này, bản thân mình cuối cùng cũng chẳng phải là cái chén xui xẻo.
“Này, Tần Húc Cẩn?”
“Cái gì?”
“Thật ra, em cũng yêu anh…”
“Bùm!”
Pháo bông nổ tung, muôn ngàn đóa hoa rực rỡ vỡ òa. Đèn đuốc rực rỡ cả đêm đen, ánh sáng phủ đầy đôi mắt của vạn niên thánh thú.
Hai tay đan vào nhau, cuộc đời này có được người này, đối với cuộc sống dài dằng dặc không có điểm kết thúc cũng không còn cô đơn nữa.
*** Hết ***