Yêu cậu bạn thân

Yêu cậu bạn thân

Tác giả: Anhnguyen

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325332

Bình chọn: 8.5.00/10/533 lượt.

, hãy đợi đấy!Những hạt nước màu cầu vồng đọng lại nơi cửa sổ, man mát.Nắng nhẹ nhàng hong khô từng bông tuyết, để lại thứ ánh sáng ấm áp, dịu dàng.Quỳnh Lam ngồi trên chiếc ghế thấp, nhỏ, bứt bứt mấy cọng cỏ còn ẩm vẫn còn vương vài bông tuyết trắng, Quỳnh Lam không lạnh!Nhật Minh là tên đáng ghét, bảo dẫn Quỳnh Lam đi chơi mà lại đi trước, việc gì chứ? Cậu ấy có thương Quỳnh Lam đâu, sao lại để Quỳnh Lam bơ vơ cùng luật sư riêng chứ? Mà cái tên luật sư kia, sao mà mãi vẫn không tới? Biết là thời gian đối với Quỳnh Lam là rất quan trọng không? Biết tối qua Quỳnh Lam đã tốn bao nhiêu công sức mới ghi được những chỗ cần tới không?Nhật Minh, cứ đợi đấy, Quỳnh Lam sẽ tìm được anh đẹp trai, cái quan trọng là phải đẹp hơn cái tên vô tâm kia!-Lam!Tiếng gọi vọng ra từ chiếc ô tô cạnh bãi cỏ phủ tuyết. Người con trai trẻ bước ra, phải nói, trẻ còn hơn cả Quỳnh Lam nữa.Quỳnh Lam quay lại, chu môi, nhìn mặt non choẹt thế này mà dám gọi tên cô?-What do you like?-Lam, đi thôi!Cậu ta tiến lại chỗ Quỳnh Lam ngồi, ra vẻ thân thiết khoác tay.Quỳnh Lam giật mình,hoá ra là biết tiếng Việt à? Tự nhiên tưởng mình là người nổi tiếng nên đi đây cũng phải cầm theo bút để ký tặng chứ? Giựt mạnh cái thứ đang nắm ở cánh tay mình ra, cái gì đang diễn ra đây?-Cậu là ai?-Anh là…Đang nói, đột nhiên chuông điện thoại của “người lạ” kêu.-Đúng lúc quá!Nhấc máy lên, người lạ bật loa lớn để cho Quỳnh Lam nghe rõ:-Alo!-Quang, cậu tới nơi chưa?-Tôi tới nơi rồi, Nhật Minh, cô bé này không tin, cậu nói chuyện với nhóc đấy nhé!Chuyển máy cho Quỳnh Lam, Quang vờ quay mặt huýt sao, Quỳnh Lam thì tức đỏ mặt, đạp thật mạnh vào chân người đứng trước làm sắc mặt người ta tím lại! Quỳnh Lam quá bạo lực!Cậu nhóc thối, dám bảo Quỳnh Lam là nhóc à? Nhìn cái mặt là biết bé hơn Quỳnh Lam rồi, thế mà dám sao…?-Nhật Minh, cậu đi đâu cả sáng thế hả? Cậu còn định cho cái thằng nhóc bé tí này quản lý tớ sao?Quỳnh Lam nói ta vào trong điện thoại, đến nỗi âm thanh còn vọng ra!-Này, anh cao hơn nhóc đấy!Ở ngoài nghe thấy tiếng Quỳnh Lam nói vậy, Quang cũng chen vào. Nhìn thì bé một mẩu, đứng có đến vai người ta mà cũng bày đặt gọi người ta là thằng nhóc, nhìn thì cũng có thấy hơn tuổi đâu? Thấy ghét!Mặc kệ lời nói bên ngoài, Quỳnh Lam nhõng nhẽo trong điện thoại:-Nhật Minh, cậu thấy chưa? Cái thằng nhóc kia nó mắng tớ kìa! Cậu mà không đến nhanh thì tớ đi chơi đấy, không thèm về Anh học nữa đâu!-Quỳnh Lam, cậu có muốn đi chơi thì đi đi. Tớ có việc rồi. Chiều gặp nhé!Nhật Minh cúp máy sau khi Quỳnh Lam bắt đầu nghe thấy tiếng nói của người đàn ông nào đó, chắc Nhật Minh đang họp. Thôi, không làm phiền Nhật Minh nữa, làm càng nhanh thì càng nhanh về với Quỳnh Lam!-Lại còn điệu đà, nhõng nhẽo, anh đây cũng chỉ có kém nhóc 2 tuổi thôi, hiểu không?Điện thoại vừa tắt, Quang đã lên giọng, kiểu nói đó làm Quỳnh Lam tức điên, đào đâu ra kiểu người vô duyên thế này chứ? Người ta mà là nhóc thì mình là gì?-Tốt nhất là về với cái lớp 10 của ngôi trường nhỏ bé em học đấy, đừng đi theo chị làm gì!Quỳnh Lam kéo tay Quang lại, đặt chiếc điện thoại lên rồi kiễng lên, béo véo vào má cậu. Mới học lớp mười thôi mà bày đặt gọi người ta là nhóc, ừ, Quỳnh Lam học muộn một năm đấy, có sao không?-Anh học tới lớp 12 rồi! Nhóc còn nhỏ hơn anh!Quang lè lưỡi, sự thật thôi, cậu học sớm hai năm mà, nhưng dù sao thì cũng không thể bằng Nhật Minh được, anh ấy đáng lẽ ra là học lớp tám mà dám nhảy lớp lên tận đại học. Quang làm luật sư cho Nhật Minh cũng là do sự ngưỡng mộ và ước mơ sau này mà, đi theo Nhật Minh, là để học hỏi kinh nghiệm từ người trẻ tuổi thành công nhất thôi. Còn lý do cuối cùng là vì…cậu muốn học tập cách làm đẹp của Nhật Minh. Sao anh ấy lại trắng thế chứ?-Thế thì đã sao?Quỳnh Lam lè lưỡi lại, có thiếu gì người học sớm một hai đâu mà?-Thì nói đúng ra là anh đã hơn nhóc một năm học. Vậy nên phải nghe lời đàn anh. Hiểu không?-Không hiểu!Quỳnh Lam thản nhiên đáp lại một câu, rồi ung dung mở truyện ra đọc tiếp!Nhật Minh, cậu giỏi lắm, kiếm đâu ra cái thứ bé không ra bé, lớn không ra lớn thế này chứ? CHƯƠNG 15Tuyết rơi nhẹ, những hạt tuyết nhỏ xíu vương trên hàng cây khẳng khiu, trụi lá.Tuyết phủ một lớp mỏng trên mặt đường, lưu lại từng vết giày đi lên vẫn hằn rõ ràng…-Nhóc, chị mới tìm ra cái trò này hay vô cùng, mà còn có tiền thưởng nữa cơ.Quỳnh Lam đi vào những vết giày để lại, tránh làm những bông tuyết lạnh chui vào chiếc giày búp bê kỳ dị giữa mùa đông lạnh!-Này, đổi ngay kiểu nói hỗn ấy đi.Quang đi sau, đút tay vào túi chiếc áo khoác. Sao cái người kia khoẻ thế? Lạnh như thế này mà không cho đi ô tô, lại còn ăn mặc thế kia nữa. Gần đông rồi mà vẫn váy xoè len ngắn, áo khoác mỏng. Lại còn đi tất da với giày bệt nữa chứ? Đúng là con gái, chịu khổ để đẹp!-Này, nhóc vẫn còn kém chị hai tuổi cơ, ngoan ngoãn gọi chị đi.Nhảy từ vết giày này sang vết giày kia, Quỳnh Lam cho hai tay vào túi váy lè lưỡi nói.-Này, thế nhóc có biết là anh hơn nhóc một lớp không hả?Chết mất thôi, lại phải cởi chiếc áo ngoài để khoác cho con bé kia, nhìn mà sao tự nhiên thấy ghét quá!Quỳnh Lam vỗ vỗ vào v


pacman, rainbows, and roller s