
y ra cô còn chịu khó nghe, đưa cho cô tờ giấy chằng chịt chữ thì tự viết tự đọc luôn.
“Mà dì kén trai thật đấy.”
Diệu chau mày ngẫm nghĩ.
“Có quyền chứ.”
Quân nhún vai, nói như hiển nhiên.
“Ế là có.”
Huy phản bác.
“Trai theo ầm ầm kia kìa, muốn ế cũng khó.”
Quân thở hắt ra, tỏ vẻ cam chịu.
Từ bên ngoài có tiếng xe chạy đến, mọi người tạm ngưng câu chuyện đồng loạt nhìn ra cửa. Bảo đang từ từ chạy xe vào sân, vừa cởi mũ bảo hiểm đã phô ra bộ mặt sầu thảm.
Nhìn thấy thế, Quân chỉ biết lắc đầu. Mỗi khi nghĩ về Bảo, cô luôn nhớ đến hình ảnh anh đứng giữa club billiard, trên tay là cây cơ dính máu, từng giọt máu đỏ thẫm từ đầu cơ nhỏ xuống sàn nhà trắng ngà ngổn ngang người nằm ngất lịm.
Ánh mắt lạnh lùng khát máu của Bảo lúc đó đã ghi sâu và lòng cô, vết cắt trên má rỉ máu chảy xuống khiến dung mạo anh trở nên ma quái và cuốn hút đến lạ. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn còn nhớ như in cái mùi máu tanh nồng mằn mặn tràn ngập không gian khi đó.
Thế nhưng giờ đấy, Bảo đang xuất hiện trước mặt Quân không còn là con người máu lạnh như trước, gương mặt không còn nét lạnh lùng cuốn hút mà thay vào đó là sự buồn bã tuyệt vọng. Cái thứ được gọi là “tình yêu” có sức manh ghê gớm như thế sao? Cô cảm thấy nó giống như một bóng ma. Người ta nói về nó nhưng chẳng thể xác định nó chính xác là gì. Thứ vô định như vậy, sao ai cũng bị nó vắt kiệt nước mắt?
“Đời rồi sẽ đi về đâu đấy?”
Vừa bước qua ngưỡng cửa Bảo đã cảm thán. Mất đi người con gái ấy, anh hoàn toàn mất phương hướng, cứ mãi lạc bước trong vùng hồi ức mà không cách nào thoát ra. Việc duy nhất mà anh có thể làm được là hằng ngày tụ tập cùng “đội nhà”, vất vả tìm kiếm chút tiếng cười.
“Cứ sống liên tục cho đến chết, không phải lo lắng gì hết!”
Quân vẫn dùng thái độ tỉnh bơ để nói chuyện.
“Làm như dễ lắm.”
Bảo thả người xuống ghế, mặt méo xếch.
“Thì cứ làm những gì mình thích thôi. Làm gì có cái gì hơn cái mình thích.”
Quân chứng minh sau đó khoái trí vỗ đùi Diệu rõ mạnh.
Diệu nóng mặt, gườm gườm nhìn Quân:
“Giờ muốn cái gì?”
“Muốn ăn kem.”
Mắt Quân sáng rực, mặt vô cùng thật thà.
Huy thấy em trai mình bị nhỏ dì quái ác chọc cho mắt trợn trừng thì cười sằng sặc.
Hôm nay Hiếu và Thành đi đám cưới bạn, nhóm thiếu mất hai “cây kể chuyện” nhưng vẫn rất vui. Quân ở đâu là tiếng cười ở đó.
Trong khi mọi người vừa tán dóc, vừa nhìn ra đường tìm kiếm những hình ảnh ngộ nghĩnh thì Diệu đứng hẳn lên, chỉ tay vào chiếc xe vừa chạy qua.
“Hiếu Cao kìa!”
Mọi người theo hướng tay Diệu mà nhìn. Chiếc xe đã ở rất xa, chỉ còn chấm đèn đuôi đỏ nhòe nhoẹt.
Hiếu Cao trước đây cũng là thành viên của nhóm, sau khi lấy vợ thì dần xa cách hơn. Tên anh vốn là Hiếu, nhưng vì trong nhóm có đến hai Hiếu nên tên ba anh được cả nhóm đặt chễm chệ sau tên anh. Từ đó anh được gọi là “Hiếu Cao”.
“Trong đời tôi chưa gặp thằng nào điên cỡ thằng đấy.”
Bảo nhận xét.
“Sao vậy?”
Huy ngơ ngác.
“Đợt picnic trước khi nó lấy vợ không có ông thì phải.”
Bảo ngước mắt ngẫm nghĩ.
“Ừ, bữa đó tôi xuống Sài Gòn nhập cái máy”
“Hôm đó đã mua mấy bình nước lớn rồi nhưng mà sợ thiếu nên bảo nó đi mua thêm. Nó đi một lúc chở về bình nước 20 lít làm cả lũ ngơ ngác. Đã vậy còn mua thêm một cái li nữa mới chịu.”
Bảo vừa kể vừa nhịn cười.
“Không hiểu sao mà anh nó nghĩ ra cái ý tưởng đó được.”
Quân đệm thêm.
Thế là cả bọn thích thú cười khúc khích.
Nhóm của Quân vốn tự xưng là “đội tự do yêu đời”. Mỗi khi ngồi lại với nhau thì ngoài cười ra cũng chỉ có cười. Mỗi câu chuyện, mỗi sự việc đều được cả bọn nhìn ở một góc độ không ai ngờ tới sau đó bàn tán và cùng cười với nhau.
Mang theo tâm trạng vui vẻ, Quân trở về nhà mà vẫn còn cười.
“Được người khác tỏ tình vui đến vậy sao?”
Thiên đứng đợi sẵn ở cửa thông từ gara vô nhà, nhìn thấy Quân chạy xe về với gương mặt bừng sáng thì hỏi một cách khó chịu.
“Cũng bình thường.”
Quân nhún vai, không hề thắc mắc tại sao Thiên biết. Người con trai đó tỏ tỉnh với cô chỉ thiếu mỗi cái loa, rất có thể cả trường đều đã biết.
“Nói chuyện với anh một lát!”
Thiên lừ mắt nhìn Quân rồi đi vụt ra ngoài sân vườn.
Quân nghiêng đầu ngơ ngác không hiểu thái độ của Thiên là gì nhưng rồi cũng đi theo.
Cả hai đi đến chỗ băng ghế dài, Thiên ngồi trên ghế trong khi Quân ngồi khoanh chân dưới cỏ.
Đêm nay trời rất đẹp!
Sao dày đặc sáng lấp lánh.
Mặt trăng tròn trịa khảm giữa nền trời đen cao tít tắp.
Không khí có chút ẩm ướt do sương đêm nhưng lại rất thoáng mát.
Gió nhè nhẹ thổi qua làm lòng người thấy thoải mái.
Nhưng xem ra trong hai người chỉ có kẻ vô tư như Quân thấy dễ chịu. Nét mặt Thiên đang vô cùng phức tạp.
Thiên là người đề nghị nói chuyện nhưng đến giờ vẫn chưa lên tiếng. Thật anh cũng chẳng biết nói gì. Chỉ biết là khi nghe sinh viên trong trường đồn về chuyện tỏ tình trong nhà ăn, anh cảm thấy bứt rứt nên muốn giữ cô ở bên cạnh một lát. Anh nghĩ có lẽ như vậy lòng anh sẽ thoải mái hơn.
Trong khi Thiên đang đấu tranh với mớ cảm xúc rối tung trong đầu thì Quân lại vô cùng nhàn rỗi phì phèo thuốc lá. Nhìn bộ dạng cô lúc này có thể cô đã quên mất sự