XtGem Forum catalog
Yêu Đi Để Còn Chia Tay

Yêu Đi Để Còn Chia Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322882

Bình chọn: 8.00/10/288 lượt.

i của cô thì cô đơn chưa là điều quá đáng sợ. Nhưng ở tuổi của Huy mà đến giờ này vẫn chưa một mảnh tình vắt vai thì cảm giác cô đơn là cả một địa ngục.

Huy thấy Quân đồng ý liền đi vội ra nhà sau để tắm. Đúng lúc đó, ánh đèn pha từ bên ngoài soi thẳng vào mặt Quân.

Quân nheo mắt, đưa tay che mặt, nhất thời chưa biết người vừa đến là ai.

Cho đến khi chủ nhân của chiếc xe tắt máy, ánh đèn cũng theo đó mà biến mất Quân mới nhận ra đó là Phú.

Đã lâu lắm rồi Quân không gặp Phú. Bữa nay trông anh đen và gầy đi nhiều quá! Tóc tai lù xù như người rừng, râu ria thì lởm chởm, quần áo xộc xệch nhếch nhác.

Chuyện của anh cô cũng đã nghe mọi người nói. Nhìn anh bây giờ cô đoán anh chưa thể vượt qua cú sốc này.

Phú ngày trước cũng là một thành viên trong nhóm. Sau đó anh lấy vợ nên tập trung làm ăn, không còn thường xuyên xuất hiện ở nơi tụ tập của nhóm.

Nhớ hồi đó khi Phú muốn lấy Hà, gia đình hai bên phản đối vô cùng gay gắt. Cả hai người đã có lúc nghĩ rằng sẽ cùng nhau bỏ đi đâu đó thật xa và bắt đầu cuộc sống mới.

Cũng may chưa kịp thực hiện kế hoạch bỏ xứ đi xa thì Quân nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Cô đưa cho Phú một hồ sơ siêu âm đề tên Hà rồi bảo anh đưa về cho hai bên gia đình xem. Nhờ sự liều lĩnh này mà cả hai lấy được nhau.

Phú và Hà lấy nhau được một tháng thì Hà có thai thật. Anh còn chưa kịp vui mừng thì cái thai đã xảy. Đầu năm vừa rồi Hà lại có thai. Ai cũng nghĩ sẽ có một đứa trẻ đáng yêu ra đời. Kết quả là cả hai lại một lần nữa mất đi đứa bé.

Cuộc đời Phú, Quân nghĩ nếu mình văn hay chữ tốt một chút thì hoàn toàn có thể viết thành một câu chuyện đầy nước mắt.

“Mọi người đâu hết rồi?”

Phú lảo đảo đi lên bậc tam cấp, hướng giọng nói mệt mỏi về phía Quân.

“Huy đang tắm ở dưới nhà còn tất cả lên Đức Trọng hết rồi.”

Quân đứng lên nhường ghế cho Phú rồi đi lấy một cái khác cho mình.

“Anh nghe nói em đi học lại.”

Bằng giọng nói rời rạc, Phú hỏi một cách uể oải, chẳng có chút gì quan tâm đến câu trả lời.

“Ừ.”

Quân ngồi vào chiếc ghế mới lấy, liếc nhìn Phú bằng ánh mắt lo lắng.

Một con người rốt cuộc có thể chịu đựng bao nhiêu tổn thương? Phải đau bao nhiêu lần mới đủ để viên mãn trọng đời?

Trước giờ Quân chẳng bao giờ thấy cái khổ của những người xung quanh, đến cả bản thân mình cô cũng không nhìn rõ. Lúc này mới thật sự cảm thấy cuộc sống không hề dễ dàng. Cái điều “cứ sống liên tục cho đến chết, không phải lo lắng gì hết” mà cô hay nói dường như còn khó hơn hái sao trên trời.

“Hà thế nào rồi anh?”

Sau khi đợi Phú khá lâu mà không thấy anh lên tiếng, Quân dè dặt hỏi.

“Vẫn còn yếu lắm, tinh thần cũng chưa ổn định.”

Phú nói rồi thở dài thượt.

Rất hiếm khi Quân dùng ánh mắt thương cảm để nhìn người khác, thế nhưng lúc này Phú chẳng có đầu óc mà để ý ánh mắt của cô nhìn mình. Anh nhìn ra bên ngoài như đang theo dõi một điều gì đó nhưng đôi mắt thì trống rỗng, tăm tối như bầu trời ngoài kia và nhuốm màu tuyệt vọng.

“Anh đã ăn gì chưa?”

Im lặng hồi lâu, Quân tiếp tục hỏi.

“Anh ăn rồi.”

Phú cười yếu ớt.

Quân thở dài, lắc đầu. Cô biết rõ Phú đang nói dối.

Có một đặc điểm chung của Quân và tất cả những người trong nhóm đó là càng buồn thì càng tỏ ra không sao, càng đau thì cười càng nhiều. Ai nhìn vào đều nhận xét “cái lũ này sống chẳng lo nghĩ gì”.

Phú cũng là người trong nhóm, cũng có cái đặc điểm này. Nhưng bây giờ anh càng tỏ ra không sao thì lại càng làm người khác nhìn rõ rằng anh đang “rất có sao”.

Quân lặng lẽ mồi một điếu thuốc rồi đưa cho Phú. Cô biết là thuốc lá chẳng tốt lành gì, nhưng lúc này cô chẳng nghĩ ra gì khác.

Khi những người bên cạnh cô buồn, cô chỉ có thể ngồi cạnh họ, cho họ một bờ vai, tìm một thứ gì đó giúp họ khuây khỏa. Còn những lời an ủi, khích lệ, động viên, quả thật cô nói không thuận miệng. Hơn nữa còn cảm thấy rất giả dối và hời hợt. Dù gì cô cũng chỉ là người ngoài, không hề trực tiếp chịu đựng những nỗi đau họ đang chịu. Lúc này một lời an ủi hay một lời khuyên dù chân thành thì cũng là thừa thãi. Cô không phải là họ nên đâu thể biết chính xác họ đang cần gì.

Huy vừa lúc từ dưới nhà đi lên, bắt gặp hình ảnh Phú và Quân đang cuộn mình trong khói thuốc bỗng thấy chạnh lòng. Dù bình thường cả nhóm gặp nhau luôn cười cười nói nói, nhưng làm gì có ai sống mà không buồn. Chỉ là mọi người ý thức rằng họ tìm đến nhau để yêu thương cuộc sống hơn, thế nên những chuyện buồn sẽ được cất ở nhà.

“Đi ăn đi!”

Bằng thái độ vui vẻ nhất, Huy đến vỗ vai Phú.

“Ông ăn đi! Tôi ăn rồi. Tôi xuống nhờ ông mai lên phụ tôi một bữa, mai đào móng.”

Phú ngửa cổ nhìn Huy đang đứng phía sau mình, giọng nói nghe không còn chút hơi sức. Cả tinh thần và thể chất anh đều đang rất mệt mỏi.

Để mất đi đứa bé, anh không muốn, vợ anh càng không muốn. Thế nhưng mẹ anh lại không chịu hiểu, suốt ngày mang Hà ra nói này nói kia rồi trách móc anh lấy vợ không có hậu. Thương vợ, lại không muốn hỗn láo với mẹ, anh đành mua một miếng đất nhỏ xây nhà để hai vợ chồng ra ở riêng.

“Ừ, mai tôi lên. Đám kia mai về rồi cũng sẽ lên phụ ông.”

Đập đập tay vào vai Phú, Huy nói chắc nịch.

Phú không nó